Một tràng âm thanh nặng nề sâu thẳm trong không trung vọng lại, dư âm đó như những đợt sóng triều dương tầng tầng lớp lớp lan truyền trong hư không, truyền vào tận đáy tai của mỗi người.
Trong sơn cốc, tất cả mọi người Khí Đạo Tông đều đứng lên, dùng ánh mắt mờ mịt kiêm hưng phấn hướng về phía thung lũng.
Tất cả đệ tử trong cốc đều biết rằng, đây là có quý khách tới.
Khí Đạo Tông, ở Linh Vực cũng được coi là có thanh danh hiển hách. Tuy rằng không thể so sánh với thế lực đỉnh cao của bát đại tông môn, nhưng trong phần đông tiểu thế lực được coi là tông môn hàng đầu rồi.
Hơn nữa, sau khi Phong Huống trưởng lão thăng tiến Hoàng Kim Cảnh, Hoàng Kim Cảnh cường nhân trong môn phái có được hai người, miễn cưỡng cũng được coi là một môn phái cỡ trung nhỏ nhất .
Thực lực như vậy, đã đủ để cho bọn họ nắm trong tay phạm vi mấy trăm dặm, và đem cái phạm vi bản doanh này phòng thủ kiên cố.
Trừ phi là đại môn phái có siêu cấp cường nhân Tử Kim Cảnh ra mặt trấn áp, nếu không thì không có chuyện gì có thể dao động gốc rễ của Khí Đạo Tông.
Tuy nhiên, hôm nay không giống ngày xưa, trong tông môn những cường nhân ít ỏi dĩ nhiên là miệng kín như bưng, bọn họ cung kính hai tay buông xuống, ánh mắt buông xuống, nghênh đón đoàn người ngựa phía trước.
Bỗng nhiên, đoàn ngựa ngừng lại, Doanh Thừa Phong nhấc rèm cửa lên, từ giữa chậm rãi bước ra.
Hắn cười ha ha, nói: - Phương sư tổ, ngài bày ra trận chiến lớn thế này, thật là khiến tiểu tử được yêu mà sợ.
Phương Phù hơi giật mình, lập tức cười nói: - Thừa Phong, lần này ngươi chiếm được vinh quang lớn lao vì bổn tông, hôm này áo gấm về làng, không long trọng một chút, thì làm sao có thể làm cho người ta biết được sự tích của ngươi.
Doanh Thừa Phong ha hả cười nói: - Một chút chuyện nhỏ, không đáng để nhắc tới đâu.
- Hừ, không lớn không nhỏ, xuống đây. Ánh mắt Phong Huống trừng lên, nổi giận nói.
- Ai da…
Doanh Thừa Phong cười hì hì lên tiếng, lập tức nhảy xuống ngựa, thân hình lóe lên đã đi tới bên người hắn.
Trong toàn bộ Khí Đạo Tông cũng duy nhất chỉ có Phong Huống còn dám như thế quát lớn Doanh Thừa Phong, mà tuyệt đối không cần lo lắng tên tiểu tử này trợ mặt.
Điểm này đến cả tông chủ Phương Phù cũng không dám làm điều đó.
Ánh mắt của Phong Huống ngưng tụ, giảm thấp xuống thanh âm, nói: - Võ lão đang ở đâu?
Lần này cùng trở về Khí Đạo Tông với Doanh Thừa Phong vẫn còn có siêu cấp cường nhân đứng thứ hai trong Linh Vực -Võ lão.
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên mọi người mới dốc toàn bộ lực lượng cung nghênh lão tiền bối. Nếu như có gì sơ sẩy, khiến lão cho là thất lễ, chỉ cần một quyền thôi cũng khiến cả sơn cốc này san thành bình địa.
Bậc siêu phàm nhập thánh này, tuyệt đối không phải Khí Đạo Tông có thể trêu chọc.
Doanh Thừa Phong hai vai đứng thẳng, nói: - Võ lão mất tích rồi.
- Mất tích? Phong Huống khó có thể tin mà nói.
- Đúng vậy à, đi đến một nửa đường. Võ lão liền mất tích. Doanh Thừa Phong cười khổ nói: - Lão nhân gia nói rồi, để ta tới Khí Đạo Tông tĩnh dưỡng trước, Lão nhân gia sẽ đến sau ngay thôi. Hắn lắc đầu khuyên nhủ: - Tuy nhiên ngài cũng đừng có kỳ vọng nhiều quá, cho dù Lão có tới thì chắc chắn cũng sẽ không kinh động đến bất kỳ ai đâu.
Phong Huống sửng sốt hồi lâu, cuối cùng thì thở một hơi dài.
Ở phía sau hắn, có ít người trên mặt đều lộ ra vẻ xấu hổ.
Những người này đều là Bạch Ngân Cảnh cường nhân đang cầm quyền trong Khí Đạo Tông, khi gia tộc Doanh Thừa Phong gặp nạn, bọn họ đều lựa chọn biện pháp thỏa hiệp với Hồ Gia, vì thế bị Võ lão và Doanh Thừa Phong phỉ nhổ, không muốn cùng bọn chúng làm bạn.
- Thôi được rồi. Phong Huống lắc lắc đầu, nói: - Võ lão cả đời ngao du thiên hạ, Thần long thấy đầu không thấy đuôi, chúng ta cũng không cần nói nhiều nữa. Hắn tự tay kéo Doanh Thừa Phong lại, nói: - Theo ta trở về gặp cha mẹ và trưởng bối thôi.
Nếu Võ lão không ở chỗ này, vậy bọn họ ở đây chờ đợi cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Phong Huống là người nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, nói đi là đi.
Những người còn lại thoáng chút suy nghĩ nhìn nhau một cái, đồng thời than nhẹ một tiếng, xoay người dần dần rời khỏi.
Doanh Thừa Phong theo Phong Huống tiến vào trong nhà, hướng về cha mẹ ân cần thăm hỏi từng người. Sau khi biết được Doanh Thừa Phong bình an trở về, đồng thời ở Linh Đạo Thánh Đường đạt được thành tựu to lớn, mọi người trong Doanh Gia đều cao hứng phấn chấn.
Suốt cả một buổi tối, Doanh Thừa Phong trải qua trong không khí như lễ hội.
Tuy nhiên, cho dù là khi náo nhiệt nhất, trong lòng của Doanh Thừa Phong đều vẫn duy trì một phần bình tĩnh và cảnh giác.
Càng cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp từ người thân, hắn càng nhớ tới khuôn mặt bi thương của một vị lão nhân.
Đó là một vị Tử Kim Cảnh cường nhân nào đó ở Linh Đạo Thánh Đường, đích hệ tử tôn của ông ấy tiến vào Động Thiên Phúc Địa nhưng không thể trở về. Thực lực của vị này vượt qua tất cả các vị Tử Kim Cảnh, nhưng vẫn không kìm nổi bi thương trong lòng mà rơi nước mắt.
Như thế nếu là đổi lại bản thân hắn ngã xuống thì sao nhỉ.
Doanh Thừa Phong căn bản cũng không dám nghĩ tới trường hợp đó.
Doanh gia hiện giờ phồn vinh hưng thịnh như vậy, đồng thời nhận được sự tôn trọng từ vô số người trong tông môn, nguyên nhân xuất phát từ hắn. Nhưng nếu hắn ngã xuống trên đường, vậy thì tương lai của gia tộc phát triển như thế nào, chỉ cần nghĩ biết liền.
Vì vậy, môi trường xung quanh càng náo nhiệt, người phụ thuộc vào hắn càng nhiều, hắn càng muốn trở nên mạnh hơn.
Ngày kế tiếp, Doanh Thừa Phong tắm rửa sạch một phen, kể đại khái nói một lần cho Phương Phù và Phong Huống việc tiến vào linh trì và việc ở Động Thiên Phúc Địa.
Mọi người nghe được là mặt mày hớn hở, tâm hướng về thần.
Đặc biệt là khi nghe được các Tử Kim Cảnh cường nhân của bát đại tông môn hội tụ một nơi, đến Phương Phù cũng hiện lên sắc mặt kinh hãi.
Một lúc lâu sau, Phương Phù trầm giọng nói: - Thừa Phong, ngươi hiện giờ đã là Hoàng Kim Cảnh đỉnh cao rồi hả?
- Đúng vậy, hấp thụ sức mạnh trong linh trì, đệ tử may mắn tiến giai Hoàng Kim Cảnh đỉnh cao. Doanh Thừa Phong cũng không giấu diếm tu vi của bản thân, tiếp tục nói: - Nếu có thể, đệ tử dự định mau chóng bế quan một lần, đem kinh nghiệm và từng trải trong những tháng ngày qua chỉnh lý một lượt.
Phương Phù chậm rãi gật đầu, nói: - Đúng vậy, những va vấp giai đoạn này đối với các ngươi mà nói cực kỳ quan trọng, nhất định phải hết sức tiếp nhận, không được sai sót.
Phong Huống than nhẹ một tiếng, nói: - Hoàng Kim Cảnh cường nhân trẻ tuổi như vậy, thật là khiến người ta ngưỡng mộ quá.
Phàm là có tư cách tiến vào Động Thiên Phúc Địa, đều sẽ không là thế hệ con nít, trong đó tuyệt đại đa số là nhân vật xuất chúng nhất trong một thế hệ trẻ tuổi.
Trẻ tuổi bọn họ đã thăng tiến lên Hoàng Kim Cảnh, tiền đồ sau này không thể đo lường được.
Phương Phù và Phong Huống tuy rằng cũng là Hoàng Kim Cảnh, nhưng nếu luận về tiềm lực, vậy còn kém xa.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói: - Đệ tử hiểu được. Dừng một chút, hắn nói: - Sư tổ, đệ tử muốn đi vào nội các xem pháp thuật luyện khí.
Phong Huống hơi giật mình, nói: - Cái gì?
Doanh Thừa Phong ngưng thanh nói: - Đệ tử vốn là một vị Rèn Linh Sư, nhưng mấy ngày này đối với kỹ thuật rèn nghệ có điều lơ là, cho nên muốn làm lại từ đầu.
Phương phù và Phong Huống hai vị Hoàng Kim Cảnh cường nhân nghe xong, liếc mắt nhìn nhau, không khỏi thầm than.
Doanh Thừa Phong sở dĩ có thể được Phong Huống coi trọng, cũng là bởi vì hắn có được thân thể sát khí, và ở phương diện tu luyện cực có thiên phú.
Nhưng, làm cho bọn họ không nghĩ tới chính là, trong sự phát triển sau này, tu vi của Doanh Thừa Phong đột nhiên tăng mạnh, hiện giờ đã đạt đến mức độ sánh vai cùng bọn họ.
So sánh một chút thì thiên phú rèn của hắn lại bị người quên lãng rồi.
Than nhẹ một tiếng, Phương Phù nói: - Bổn tông vốn được mệnh danh là Khí Đạo Tông, ở phương diện rèn linh khí ắt hẳn là là có sở trường khác, Thừa Phong có thể nhớ kỹ điểm này, cực kỳ tốt.
Phong Huống cũng mỉm cười nói: - Đúng vậy, Thừa Phong, ngươi trước kia tu vi không đủ, rất nhiều thứ lão phu cũng không dám cho ngươi xem, nhưng hiện tại vốn không có vấn đề này rồi, ngươi đi nội các, thích gì liền nhìn cái đó đi.
Doanh Thừa Phong vui sướng mà nói: - Đa tạ hai vị sư tổ.
Trên người hắn, mặc dù có Đan Lô Khí Linh vật này dường như là không có gì là không biết. Nhưng, tên kia quá lười, hơn nữa những thứ nó truyền thụ lại quá mức sâu sắc huyền bí.
Cho dù là có phân tích của Trí Linh và bắt chước, Doanh Thừa Phong cũng không dám nói có thể hoàn toàn lĩnh ngộ.
Cho nên, hết thảy cơ sở tri thức, vẫn là phải dựa vào chính hắn nghĩ biện pháp.
Phương Phù và Phong Huống cũng không biết tính toán của Doanh Thừa Phong, nếu để cho bọn họ biết rằng, Doanh Thừa Phong học tập tông môn khí đạo tri thức, chỉ là muốn đặt nền móng..., sợ là sẽ lập tức lớn tiếng răn dạy, giận không kềm được rồi.
Có được sự cho phép của hai vị này, Doanh Thừa Phong đâu còn phải khách khí nữa.
Hắn lập tức tiến vào nội tường, và đi tới nội các.
Nơi này là trọng địa trong tông môn, bên trong bày đặt tâm đắc trong quá trình tu luyện và luyện khí của các vị tiền bối, trong cả tông môn cường nhân có thể tự do ra vào, cộng lại cũng không đủ mười người.
Mà hiện giờ, thân phận và thực lực của Doanh Thừa Phong, đã đủ để trở thành một trong mười người này.
Khi hắn xuất hiện trước nội các, vị trưởng lão phụ trách trông coi nội các lập tức đón bằng nụ cười rạng rỡ, đồng thời đich thân mở cửa cho hắn, theo hắn đi vào bên trong, cẩn thận giới thiệu cho hắn phân loại khu vực sách.
Đây chính là điểm lợi nhất sau khi nâng cao thực lực và địa vị.
Nếu là trước kia, hắn căn bản đừng nghĩ tới việc dễ dàng đi vào trong đó. Hơn nữa, cho dù hắn có được sự quý mến của tông chủ, được phép đi vào, thì vị trưởng lão trông cao nội các này cũng quả quyết không cung kính đi cùng hắn, và cẩn thận giải thích cho hắn như vậy.
Doanh Thừa Phong của hôm nay, đã là Hoàng Kim Cảnh đỉnh cao, trên người có được khí độ không lường được.
Vị trưởng lão đi cùng này tuy cũng là một trong những nhân vật ít ỏi của tông môn, nhưng lại chỉ là một vị Bạch Ngân Cảnh thôi.
Khi hai người cùng sánh vai, khi cảm nhận được trên người Doanh Thừa Phong truyền ra hơi thở khủng bố, vị trưởng lão này càng trở nên cung kính hơn.
Doanh Thừa Phong xem một vòng, biểu lộ rất rõ ràng, tự mình muốn lưu lại trong nội các một lúc.
Vị trưởng lão kia khéo hiểu mà rời đi, Doanh Thừa Phong lập tức bắt đầu hành trình học tập.
Được sự giúp đỡ của Trí Linh, hắn mỗi lần xem một quyển sách, đều có thể đem nội dung bên trong nhớ kỹ, và một lần nữa đối chiếu với sách cũ.
Ôn cũ biết mới, đây cũng là lúc hắn học đều mới, đồng thời ôn lại tri thức cũ. Lợi ích này trong thế giới linh đạo tuyệt nhiên là duy nhất một cái.
Mấy ngày sau, khi Doanh Thừa Phong từ trong các đi ra, thần thái hắn sáng láng, hơi thở cả người dường như cũng đã xảy ra biến hóa vi diệu.
Không có ai biết, ở nơi này chính là trong mấy ngày, hắn đã đem tất cả tàng thư trong nội các đều xem xong rồi.
Đây cũng không phải là liếc mắt một cái xẹt qua, mà là dốc lòng đọc, và thông hiểu đạo lí, hiểu rõ cho ngực.
Doanh Thừa Phong có được Trí Linh chính là dùng phương thức gần như gian dối để không ngừng bổ sung cho chính mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]