🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
-Hung cầm, là hung cầm...

Trương Oánh Oánh sắc mặt đột biến, nàng kinh hô lên.

Trong số những người ở đây, chỉ duy nhất có nàng mới có kinh nghiệm và hiểuđược giao chiến với hung cầm khủng khiếp như thế nào. Khi đó nàng sử dụng bípháp từ trên trời giáng xuống, muốn đưa Hứa phu nhân từ vách núi trong khu rừngsâu thăm thẳm này thoát ra ngoài.

Nhưng lũ hung cầm vô số vô tận này đã khiến nàng bị kẹt cứng trên không trung.

Tuy rằng phần lớn số hung cầm này đều là tu vi Thanh Đồng Cảnh, nhưng số lượngđáng sợ như vậy đã bù được hết thảy sự thiếu sót.

Chớ đừng nói đến trong lũ hung cầm này còn ẩn dấu Tử Kim Cảnh cường nhân.

Nàng có thể thoát khỏi sự vây hãm đó cúng là nhờ được một vị chim thần ban chobí pháp. Cứ coi là như thế thì sau khi thoát ra được nàng cũng không dám liềulĩnh tiến vào thêm lần nữa.

Cho nên bây giờ khi nhìn thấy số lượng hung cầm khổng lồ như vậy, sự kinh hãitrong lòng nàng quả thật khó có thể diễn tả được.

Hứa phu nhân trầm giọng nói:
- Lũ hung cầm này trước giờ không bao giờ đến đáy vực, làn này sao lại phá lệnhư vậy.

Trương Oánh Oánh chậm rãi lắc đầu, nói:
- Ta không biết, có lẽ...liên quan đến Y Cách Nạp Đề."

"Lê-eeee-eezz~!, Lê-eeee-eezz~!, Lê-eeee-eezz~!..."

Âm thanh dài bên tai không dứt, vô số hung cầm che trời phủ đất ùn ùn laoxuống, bọn chúng chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là Y Cách Nạp Đề đang ngồitrên Linh khí bay trong thời khắc này.

Trương Oánh Oánh quả đoán không sai, lũ hung cầm này đúng là bị hắn thu hútđến.

Tuy nhiên, lúc này tên đầu sò gây nên chuyện là Y Cách Nạp Đề sắc mặt trắngbệch, trong lòng hắn sớm đã căm hận lũ hung cầm này vô cùng.

Cũng chẳng hiểu nổi cái lũ này có mối thù gì không đội trời chung với hắn, vừathấy mặt là lập tức lao đến ầm ầm, mỗi một con hung cầm trong khóe mắt đều lóelên một tia máu, trên người bọn chúng tỏa ra hơi thở khủng khiếp đến nỗi khó màcó thể tưởng tượng được.

Chúng chằm chằm nhìn Y Cách Nạp Đề, dường như muốn băm thây hắn làm vạn đoạn.

Tuy nhiên, Y Cách Nạp Đề cũng không phải kẻ tầm thường, mắt thấy không cònđường rút, lập tức quay đầu bỏ chạy. Hắn muốn dẫn lũ hung cầm tới chỗ Hứa phunhân và đám người đang chờ ở phía trước. Cho dù là chết, cũng phải kéo những kẻnày chết cùng.

- Đừng tới đây
Trương Oánh Oánh kêu lên một tiếng, duỗi tay vung lên, một đạo ánh sáng hồngsắc phát ra, nhắm tới Linh Khí Đại Điểu dưới chân Y Cách Nạp Đề bắn ra.

Nhưng Y Cách Nạp Đề rút đao vung lên, khi ánh đao kia lóe lên liền phảng phấtnhư một bức tưởng hắc ám chặn ngay đường kiếm này.

Hứa phu nhân thấy tình thế không ổn liền vội vàng ra tay, nhưng hai người bọnhọ cho dù dùng hết sức tấn công cũng đều bị ngăn lại. Đại điểu dưới sự bảo vệcủa Y Cách Nạp Đề, phòng ngự chật như nêm cối.

Hứa phu nhân vội vàng nói:
- Song Đầu tiền bối, mau mời ra tay.

Song Đầu Binh Vương chính là Tử Kim Cảnh cường nhân. Nếu là nó ra tay, đươngnhiên đạt được hiệu quả.

Nhưng, Song Đầu Binh Vương lúc này đây cũng không nghe theo sự chỉ huy củanàng. Mà chậm rì rì nói:
- Hắn nếu đã trở lại, ta cần gì lại phải ra tay nữa.

Hứa phu nhân lạnh lùng nói:
- Hắn đưa tới hung cầm, nếu để cho hắn tới gần, chúng ta cũng không thể thoátđược đâu.

Song Đầu khinh thường nhếch miệng, nói:
- Chỉ là hung cầm, cần gì tiếc nuối.

Số hung cầm chết trong tay Doanh Thừa Phong đã đạt đến một con số cực kỳ kinhkhủng, thậm chí trong số đó còn bao hàm một hung cầm lão tổ tông Tử Kim Cảnh.

Cho nên trong con mắt Song Đầu, lũ hung cầm có tiếng không có miếng, căn bảncũng không đủ sức gây nên sợ hãi.

Cống hiến lớn nhất của chúng đối với chủ nhân chính là bức cho tên khốn kkiếp YCách Nạp Đề trở lại.

- Ha ha, để cho chúng ta đồng quy vu tận đi...

Y Cách Nạp Đề thả tiếng cười dài, trong tiếng cười đó thậm chí còn có chúthương vị của sự điên cuồng.

Đủ loại biến cố xảy ra trong hôm nay đã vượt rất xa khỏi sự tưởng tượng củahắn. Đến lúc này hắn không còn tin tưởng rằng mình có thể sống sót mà thoátkhỏi nơi đây, nhưng cho dù thế nào đi nữa cũng không thể để lũ người này đượcdễ chịu.

"Lê-eeee-eezz~!..."

Tốc độ của bọn hung cầm dường như là nhanh hơn một cấp, cuối cùng chúng cũngđuổi kịp được Đại điểu. Trong đó con hung cầm có tốc độ nhanh nhất đã hung hăngcắn lấy đuôi cánh của con Đại điểu kia, hàm răng sắc bén đó không ngờ tạo thànhmột lỗ thủng lớn. Tuy thế, răng của nó cũng phát ra âm thanh vỡ rạn, không ngờkết quả lại là lưỡng bại câu thương.

Tuy nhiên, răng gãy thì vẫn có thể bay chứ cánh mà đã bị tổn hại thì khó mà cóthể tiếp tục giữ vững được thăng bằng trong không trung.

Y Cách Nạp Đề quyết định thật nhanh, thân hình hắn nhoáng lên một cái, từ giữakhông trung nhảy xuống.

Ngay tại thời khắc hắn rời khỏi Đại điêu, thứ này bỗng nhiên bạo liệt vỡ ra,từng đoàn từng đoàn mây mù đặc sánh bay lên trời, đem một ít hung cầm xungquanh đó bao phủ lại.

Ngay sau đó, một mảng mưa máu lớn từ trên trời giáng xuống, linh vật này tuytiêu tùng nhưng cũng giết chết được bốn con hung cầm hùng mạnh.

Sau khi hai chân chạm đất, Y Cách Nạp Đề không những không trốn chạy mà ngượclại, hắn hướng về phía Hứa phu nhân và những người ở đó.

Dù cho nơi nay có một Tử Kim Cảnh Binh Vương đáng sợ, nhưng so với lũ hung cầmvô cùng vô tận kia cũng còn tốt hơn nhiều.

- Hứa phu nhân, lũ hung cầm này điên rồi, không ngờ chúng dám xâm nhập nơi đây,chúng ta kết hợp với nhau thế nào?

Hứa phu nhân đối với hắn hận thấu xương, lãnh đạm nói:
- Cút.

Trong tay Hồng Lăng quay cuồng, tạo thành từng đạo sóng cuồn cuộn, hướng tớihắn quấn đi.

Y Cách Nạp Đề cười lạnh một tiếng, hắn đến phạm vi cách Hứa phu nhân một khoảngnhất định liền dừng lại. Ở vị trí này, vừa đủ để cảnh giác con Song Đầu BinhVương kinh khủng kia có thể đánh úp bất ngờ, lại cũng khiến lũ hung cầm kia chúý đến Hứa phu nhân và những kẻ cạnh đó.

Tiếng kêu to của bọn hung cầm càng ngày càng vang, cũng phát ra càng dồn dậphơn.

Hai đường thông đạo khổng lồ xuất hiện đột ngột giữa bầy hung cầm, ngay sau đó,hai hình thể hung cầm vô cùng to lớn từ giữa bay ra.

Đây là hai Tử Kim Cảnh cường nhân. Sau khi cảm ứng được khí tức của bọn chúng,cho dù là Hứa phu nhân và Y Cách Nạp Đề, những nhân vật như vậy đều cảm thấymột tia tuyệt vọng.

Hai Tử Kim Cảnh cường nhân, hơn nữa còn thêm số lượng khổng lồ những hung cầmnhư thế, có người nào có thể chống lại đây.

Tại thời khắc này, hai người bọn họ trong lòng đồng thời nổi lên một chút ýniệm quỷ dị trong đầu, Trương Oánh Oánh làm như thế nào từ đỉnh núi xuống đâyđược, hay là do khi đó lũ hung cầm đều đang ngủ say cũng nên.

- Rống, lại là cái tên kia.

Hai Tử Kim Cảnh hung cầm không lập tức nhào xuống, mà dùng ánh mắt hung ác nhìnchằm chằm Song Đầu ở sau lưng Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh.

Mỗi người một tư tưởng khác nhau, thầm nghĩ trong lòng, hay là hai tên này cóquen biết nhau đã lâu.

Song Đầu nhếch miệng cười, nói:
- Hai vị, đã lâu không gặp.

- Hừ.
Một tên Tử Kim Cảnh hung cầm dùng ánh mắt quét một lượt dưới mặt đất, nói:
- Tên kia đi đâu rồi

Song Đầu lắc lắc cái đầu to lớn, nói:
- Ta làm sao biết được.

- Được, nếu như ngươi đã không biết thì hôm nay ta sẽ tiêu diệt hết các ngươi.
Một Tử Kim Cảnh hung cầm khác gào lên:
- Lần trước các ngươi giết con cháu chúng ta nhiều như vậy, lần này ta sẽ mộtmẻ hốt gọn hết bọn ngươi, tất cả loài người ở đây đều chạy không thoát đượcđâu.
Nó nheo mắt, nhìn chằm chằm Y Cách Nạp Đề liếc một cái, dường như là để giatăng giọng điệu nói chuyện của chính mình.

Sắc mặt Y Cách Nạp Đề lập tức trắng bệch, hắn cuối cùng cũng hiểu được vì saolũ hung cầm này lại có ánh nhìn thù hận đối với hắn như vậy.

Kỳ thực lũ hung cầm hận thù không phải là hắn mà là tên thanh niên trẻ tuổiđáng sợ kia. Hắn rõ ràng là đã đắc tội với số lượng khổng lồ những con hung cầmnày. Nhưng gã thanh niên ấy hiện giờ không có ở đây, cho nên bọn chúng đươngnhiên phải kiếm kẻ khác để trút giận thôi.

Mà mình lúc trước tưởng may mắn không chết, lại đúng lúc này đưa đầu vào rọ.

Nghĩ đến đây, mối thù của hắn đối với Doanh Thừa Phong bốc lên lại càng mạnh mẽhơn.

Song Đầu thả tiếng cười dài. Nói:
- Muốn giết hết được chúng ta, chỉ sợ thực lực của các ngươi không đủ thôi.

- Hừ, đủ dùng hay không, thử một lần chẳng phải sẽ biết sao.
Một con Tử Kim Cảnh hung cầm hú to một tiếng, phần đông lũ hung cầm ban đầu vầnquanh ở giữa không trung chưa từng đáp xuống bỗng lao xuống như điên.

Mỗi một con trong bọn chúng đều có sức chiến đấu to lớn, răng nanh bén nhọn vàmóng vuốt ẩn chứa bên trong đó năng lượng cường đại.

Tuy nhiên, không giống với những lũ hung cầm nhỏ đang lao tới kia, hai tên TửKim Cảnh hung cầm lại vỗ cánh lui về phía sau.

Bọn chúng một mặt đốc chiến ở đây, nhưng mặt khác lại thật cẩn thận nhẹ nhàngrời khỏi chiến trường.

Chỉ có chắc chắn rằng kẻ kia đã mất tích, hoặc là đã rời khỏi Lạc Hoa Nhai, bọnchúng mới đích than tham chiến.

Hai cái mồm đầy máu của Song Đầu mở to, một luồng hắc khí từ giữa phun ra. Luồnghắc khí này tràn đầy sự mê hoặc và tác dụng ăn mòn, chỉ cần bị phun trúng thìcon hung cầm nào cũng đều lật nghiêng, nhẹ nhàng rơi xuống.

Cho đến khi thân thể của bọn chúng chạm xuống đến mặt đất thì cũng là lúc đãchết thật sự.

Hứa phu nhân và Trương Oánh Oánh núp phía dưới đằng sau Song Đầu, mỗi nàng thitriển một thủ đoạn, phụ trợ Song Đầu giết hết lũ hung cầm ở cửa động, không chobọn chúng có thể vào được huyệt động.

Còn ở bên kia, Y Cách Nạp Đề tuy chỉ có một mình nhưng hắn áp sát lưng vào váchnúi, vung vẫy trường đao, bảo hộ chính mình một cách hoàn hảo.

Chỉ có điều trong lòng của ba kẻ thuộc về loài người kia đều lo lắng vạn phần.

Một số lượng hung cầm khổng lồ như vậy, trong một thời gian ngắn có thể duy trìđược nhưng nếu kéo dài thời gian thì bọn họ sợ có lẽ phải bỏ mạng nơi miệnghung cầm mất thôi.

Nhưng trong lúc bọn họ lòng đang nóng như lửa đốt thì một tiếng thét dài từtrong huyệt động đột ngột vang lên.

Theo sau, một đạo hồng quang chợt vụt ra, dừng lại xoay thành vòng bên ngoài huyệtđộng.

"BA~ BA~..."

Vô số tiếng nổ lớn vang lên, đám hung cầm đang nhao nhao vây ở bên ngoài bị BáVương thương xé rách, máu thịt rơi vãi khắp nơi.

Trương Oánh Oánh sắc mặt đại biến, vội vàng kêu lên:
- Doanh huynh cẩn thận, bọn kia vẫn còn mang thù đấy, không cần lạm… ồ.

Lời của nàng còn chưa dứt, liền thấy được một cảnh tượng vô cùng kỳ quái.

Những con hung cầm dưới sự thúc dục của Tử Kim Cảnh, vốn quên cả sống chết côngkích đột nhiên nhất tề ngẩn ra, ngay sau đó liền dang rộng đôi cánh bay lên cao,liều mạng cố sức thoát khỏi phạm vi bao phủ của hồng quang.

- Đây, đây là...
Trương Oánh Oánh giương mắt líu lưỡi hỏi.

- Hà hà, Hứa phu nhân, Trương tiểu thư, lũ nghiệt súc này giao cho ta đi.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, Doanh Thừa Phong đã hai tay ômngực, thản nhiên từ trong huyệt động đi ra.

"Lê-eeee-eezz~!..."

Tại thời khắc nhìn thấy Doanh Thừa Phong xuất hiện, đám chim che kín bầu trờinày đột nhiên bạo phát ra vô số tiếng kêu, tạp âm khủng khiếp đó có thể nói làlong trời lở đất.

Hứa phu nhân và những người khác biết điềm chẳng lành, bọn họ ngẩng đầu nhìntrời, tập trung suy nghĩ, chuẩn bị nghênh đón sự tấn công như mưa rền gió dữsắp đổ xuống sau đó.

Nhưng khi mọi điều trước mặt họ đã rõ ràng thì cũng là lúc ai cũng trợn trònđôi mắt không thể khép lại được nữa.

Hai Tử Kim Cảnh cường nhân cầm đầu đám hung cầm, không ngờ giống như đàn chimgặp phải cung thủ, ngay lập tức liền xoay người bỏ trốn, tốc độ của bọn chúngnhanh đến nỗi không thể nào tưởng tượng nổi.

Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, khoảng không gian này liền trở lại trong sáng,không còn nhìn thấy bất kỳ một con hung cầm nào nữa.

Y Cách Nạp Đề sững sờ quay đầu, nhìn vẻ mặt mỉm cười như không hề có gì củaDoanh Thừa Phong khi đó, chỉ cảm thấy trong lòng như đã chết, một loại cảm giácsợ hãi đến vô cùng tràn ngập trong đầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.