Trong lòng khẽ rung động, ánh mắt của Doanh Thừa Phong chuyển sang Lang Vương Thuẫn.
Khi mới giao phong với cơn bão năng lượng khủng khiếp kia, Lang Vương Thuẫn rõ ràng là thê thảm nhất. Tuy nó đã nỗ lực cất tiếng hú của Lang Vương, đã phát huy uy năng từ tính đến cực hạn, nhưng điều đáng tiếc là, lực lượng đôi bên chênh lệch quá lớn, cho nên Linh khí Lang Vương căn bản không có năng lực chống đỡ, đã ngay lập tức bị cơn bão năng lượng tinh thần kia hủy diệt.
Lúc này, một chùm sức mạnh tinh thần thâm nhập vào bên trong tấm chắn Lang Vương, kiểm tra một cách chi tiết mỗi một đường văn phía trên.
Một hồi sau, Doanh Thừa Phong thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Thật không hổ thẹn là siêu phẩm Linh khí, tuy Linh khí Lang Vương bị luồng sức mạnh cường đại đánh tan, nhưng vẫn không vì thế mà bị diệt vong, mà là hóa thành từng đơn vị năng lượng cơ bản nhất ẩn nấp bên trong tấm lá chắn Lang Vương.
Chỉ cần cho nó một đoạn thời gian, thì nó đã có đủ thời gian ngưng tụ lại như lúc đầu.
Đương nhiên, nếu như có đủ Tinh thạch từ tính cho nó sử dụng, cũng có thể khiến nó xuất hiện trước thời gian.
Tuy nói sau khi trải qua vấn nạn này, uy năng của Linh khí Lang Vương không tránh khỏi tổn thất chút ít, nhưng chỉ cần nó không bị tiêu tan, Doanh Thừa Phong sẽ có lòng tin giúp nó khôi phục lại phong độ đỉnh cao, thậm chí còn tiến bộ thêm một bậc.
Một cách cẩn thận, hắn cất giữ Lang Vương Thuẫn vào trong túi không gian, sau đó bèn giơ cao Hàn Băng trường kiếm.
Sự khác biệt với Lang Vương Thuẫn chính là, thanh trường kiếm này không ngờ đã có được sự thăng cấp to lớn không thể tin nổi.
Trên thân kiếm, lóe lên từng tia hàn quang sáng trắng, chỉ cần dùng mắt thường để nhìn cũng có cảm giác thần kỳ đông thấu tâm phế.
Doanh Thừa Phong giơ tay vuốt nhẹ lên thân kiếm, cảm thụ được hàn ý lạnh băng trên nó.
Tuy nhiên, thanh trường kiếm này do chính tay hắn luyện, linh khí trên trên lại là phân liệt thể của Trí Linh, vô cùng thân thiết với hắn.
Cho nên, khi hắn vuốt nhẹ lên thân kiếm đột nhiên vọng lên một âm thanh uông uông, dường như khí linh đang hồi đáp lại hắn.
Cổ tay khẽ động, hàn quang trên trường kiếm lập tứ bừng lên mạnh mẽ.
Ánh hào quang tỏa ra tứ phía tràn đầy hàn ý đáng sợ không thể nào hình dung được, mọi thứ xung quanh Doanh Thừa Phong hầu như đều có nguy cơ bị đóng băng.
Không chỉ như thế, Doanh Thừa Phong còn ngầm cảm thấy, trong luồng hàn ý này còn ánh lên một tia năng lượng càng nguy hiểm hơn.
Sức mạnh tinh thần, cái tia năng lượng ẩn hiện này như có như không, nhưng nếu trong tình huống không có sự phòng bị, chắc chắn có thể khiến cho đối phương không cảnh giác mà bị tổn thất lớn.
Đôi mắt Doanh Thừa Phong khẽ bừng sáng, thực ra khi con người bị cái lạnh cực hàn tấn công, thường sẽ xảy ra ảo giác một cách vô điều kiện. Mà lúc này thanh Hàn Băng trường kiếm chính là đang ở trạng thái đó, đặc biệt là khi đối đầu với địch thủ, luồng hàn ý này phóng thích ra ngoài, sẽ khiến cho đối thủ vô tình rơi vào thế quấy nhiễu sức mạnh tinh thần, cuối cùng rơi vào ảo giác không thoát ra được.
Đây chính là năng lực mới được sinh ra sau khi Hàn Băng trường kiếm trải qua sự xung kích của cơn bão tinh thần băng giá.
Đương nhiên, uy năng lớn nhất của thanh kiếm này vẫn là hàn năng vô cùng sung mãn. Nói về cái năng lực này, cũng chỉ là một năng lực phụ gia nhỏ thôi, so sánh với một hàn năng dường như có thể đông kết cả không gian thì nó có phần quá nhỏ bé.
Luồng hàn quang đậm sắc kia dần dần ngưng tự trước mắt, sau đó hiện ra một nhân ảnh toàn thân màu trắng.
Thân hình của nó linh hoạt và nhanh lẹ, chuyển động xung quanh Doanh Thừa Phong. Thần tình nó toát ra một niềm vui không nói ra lời.
Đây chính là linh khí của Hàn Băng trường kiếm. Trước đây, năng lực của nó quá yếu, không thể nào hiện lên nguyên hình, nhưng hiện nay lại có đủ năng lực hiện hình rồi.
Doanh Thừa Phong đưa tay ra khẽ vỗ vài cái lên Linh khí trường kiếm.
Nhân hình nhỏ này tỏ ra mãn nguyện và biến ẩn đi, chui vào trong trường kiếm.
Xoạt…
Trường kiếm khẽ rung lên một cái đã chui tọt vào trong bao kiếm.
Thanh trường kiếm này rõ ràng là kẻ thu được nhiều lợi nhất từ sau cơn bão năng lượng.
Nó vốn chỉ là một Linh khí Bạch Ngân Cảnh, nhưng lúc này nó đã liên tiếp thăng hai cấp, một mạch trở thành Tử Kim Cảnh rồi.
Đây không còn là sự việc khó tin nữa, phải biết rằng cơn bão năng lượng tinh thần khủng khiếp kia chính là sự bùng nổ sức mạnh tích tụ trong Vô Biên Huyễn Cảnh vô số năm qua.
Tuy rằng đây chưa phải là uy năng mạnh nhất của Huyễn Cảnh, nhưng đối với hạng như Doanh Thừa Phong và Hàn Băng trường kiếm mà nói, thì đã là một sự thu hoạch không hề nhỏ rồi.
Nhất là Hàn Băng trường kiếm cùng với sự tương đồng tính chất sức mạnh hàn ý sung mãn, đã đạt được nhiều lợi ích nhất cũng là điều không có gì làm lạ.
Trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh không mấy ôn hòa.
Đây chính là sự kháng nghị của Linh khí Bá Vương Thương.
Khi đối diện với cơn bão năng lượng, Doanh Thừa Phong lại không dùng nó để chống đỡ, khiến cho nó cảm thấy buồn và thương tâm.
Doanh Thừa Phong trong lòng thấy khó xử, có quá nhiều Linh khí cũng chưa chắc đã là một việc tốt. Giữa những Linh khí này có sự đua ganh nhau, cũng là một việc khiến người ta phải đau đầu.
Nếu như có người nào đó biết được ý nghĩ của hắn, sợ là hắn sẽ bị ăn tươi nuốt sống rồi.
Trong khi những người khác đang khổ sở theo đuổi một Linh khí siêu phẩm, hắn lại đau đầu để cân bằng mối quan hệ của rất nhiều Linh khí mà hắn có.
Cũng giống như thứ tâm trang khi một người ăn mày bị đói nhiều ngày chỉ còn da bọc xương, đột nhiên nhìn thấy một bàn ăn lớn toàn sơn hào hải vị nhưng thằng mập kia lại bới bới chọc chọc không chịu ăn.
Doanh Thừa Phong đã phải dỗ dành nó rất lầu, đến khi nhận lời với Linh khí Bá Vương Thương rằng, lần sau quyết sẽ không lãng quên nó nữa, lúc đó nó mới tỏ vẻ bình tĩnh và trầm mặc trở lại.
Vỗ lên trán mấy cái, động tác của Doanh Thừa Phong bỗng nhiên cứng đờ.
Hắn tháo bộ trang sức trên đầu xuống.
Nếu không nhớ thầm thì, khi cơn bão năng lượng công phá ác liệt nhất, ngoài Hàn Băng trường kiếm thu được lợi nhiều nhất ra, thì bộ trang sức trên đầu này cũng đã hấp thu được một lượng lớn năng lượng tinh thần.
Tuy nhiên, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì bộ trang sức đầu này lại không có sự thay đổi nào.
Hàn Băng trường kiếm sau khi hấp thụ năng lượng, hào quang trên kiếm tỏa ra mạnh mẽ sắc bén, khiến người ta nhìn là thấy sợ. Nhưng bộ trang sức đầu không chỉ bề ngoài không có biến đổi, ngay cả sức mạnh tinh thần phóng thích ra lúc trước cũng không hề gây nên dao động sóng năng lượng, dường như sức mạnh tinh thần mà nó hấp thụ được đã hóa thành hư vô, tiêu tán hết rồi.
Khẽ lắc đầu, Doanh Thừa Phong than thở nhẹ một tiếng.
Doanh Thừa Phong lại đội bộ trang sức lên đầu, kiểm tra thử một chút, tuy không gây nên sự biến đổi dị thường nào, nhưng điều khiến hắn trở nên yên tâm là, chức năng trinh thám của nó vẫn còn tồn tại, hơn nữa càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Đương nhiên, đây chính là vì sức mạnh tinh thần của hắn đã tăng lên rất lớn. cho nên cự ly quan sát có thể vượt xa trước đây, chứ không phải là do sự tăng cường về năng lực trinh thám của bộ trang sức đầu.
Nhưng chỉ cần năng lực trinh thám vẫn tồn tại, Doanh Thừa Phong cũng đã đủ mãn nguyện rồi.
Tuy lần này gặp phải nguy cơ to lớn, nhưng thu hoạch mà hắn có được cũng cực kỳ to lớn, mọi cái giá phải trả đều sứng đáng.
Nhưng mà, đúng vào lúc hắn nghĩ răng mọi thứ nguy hiểm đã kết thục, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng của Trí Linh.
- Ta cần được trao quyền.
- Trao quyền? - Doanh Thừa Phong khẽ lặng người, hỏi một cách khó hiểu: ngươi còn cần trao quyền gì nữa?
Đối với cái gã cố chấp này, Doanh Thừa Phong thật sự là vừa yêu lại vừa hận.
Vào thời khắc cơn bão tinh thần tấn công, nó rõ ràng có cách hóa giải, nhưng lại cứ máy móc đòi mình cho phép rồi mới sử dụng bộ trang sức đầu để hấp thụ sức mạnh của cơn bão.
Nếu như không có ý chí kiên định, thì trong cái thế giới tinh thần băng giá ngay đến cả tư duy cũng bị đông cứng kia, e rằng hắn đã sớm mất mạng rồi.
Tiếng nói của Trí Linh khô khan và không có chút tình cảm nào:
- Bộ trang sức trên đầu ngươi hấp thụ một lượng sức mạnh quá lớn, nhưng luồng sức mạnh này phải được ta khống chế thì mới có thể sử dụng được.
- Đây là năng lực được ta và nó cùng liên thủ khai thác ra, nếu muốn phóng thích ra ngoài thì giữa hai chúng ta thiếu một người đều không thể được.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nói:
- Ta cho phép, nhanh lên phóng thích ra ngoài cho ta xem.
- Được.
Tiếng nói của Trí Linh vừa dứt, ột luồng sức mạnh quỷ dị đột nhiên lan tràn ra ngoài từ bên trong của bộ trang sức đầu.
Một lát sau, cảnh sắc trước mặt của Doanh Thừa Phong đột nhiên biến đổi.
Hắn vốn là đang ở trên một khu đất đen hoang lương, xung quanh đều là hoang sơ mênh mông vô bờ bến.
Nhưng, khi luồng sức mạnh này lan tỏa ra, đất ở xung quang hắn đã mọc lên vô số mầm hoa.. Chỉ trong chốc lát, những trồi hoa này đã sinh trưởng với một tốc độ điên cuồng.
Doanh Thừa Phong trống mắt líu lưỡi đứng nhìn cảnh tượng này, trong lòng ngầm đoán, đây có lẽ là một loại sức mạnh giống với Huyễn Cảnh, mọi uy năng trong đó đều năm trong một chữ “ảo”.
Chỉ có điều, cái Huyễn Cảnh nào cũng quá chân thật. Cho dù ra sức dùng nhãn lực, cũng không thể phân biệt được hư giả.
Trong giây phút hắn đang kinh hoàng, Huyễn Cảnh xung quanh đã xảy ra một sự thay đổi khổng lồ.
Có vô số những cây gỗ khổng lồ tự nhiên mọc lên, đã biến nơi hoang vu này trở thành một rừng cây rậm rạp.
Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, đôi chân khẽ dùng lực, nhẹ nàng điểm nhẹ vào một thân cây, liền sau đó thân hình hắn giống như một mũi tên bay xuyên thẳng lên ngọn cây.
Cơ thể hắn dường như không có trọng lượng, cứ bay lả lướt theo cơn gió trên đầu những ngọn cây.
Dõi mắt trông về phía xa xa, sắc mặt của Doanh Thừa Phong bỗng nhiên biến thành vẻ cổ quái.
Bởi vì hắn đã nhìn thấy, sự biến hóa quỷ dị này thực ra phạm vi của nó không được lớn, chỉ có bán kính khoảng 300 trượng tính từ vị trí trung tâm của hắn. Quả đúng là đã biến thành một cánh rừng rậm, nhưng bên ngoài 300 trượng lại vẫn là hoang địa.
Nếu nhìn từ trên cao xuống, sẽ thấy nơi đây giống như một hòn ngọc xanh mướt tràn đầy sức sống giữa một vùng đất chết hoang vu.
Dường như đã cảm nhận được sự nghi hoặc của Doanh Thừa Phong, Trí Linh liền giải thích:
- Ta với bộ trang sức đầu phối hợp với nhau, có thể sản sinh ra Huyễn Cảnh, nhưng phạm vi cực hạn của Huyễn Cảnh thì lại là cực hạn cảm ứng của ngươi có thể đạt đến.
Doanh Thừa Phong nghe xong ngẩn cả người, chậm rãi gật đầu, hắn lảm bẩm trong miệng:
- Nói như vậy, nếu như phạm vi cảm ứng của ta có thể bao phủ toàn bộ Vô Biên Huyễn Cảnh…
Trong lòng bỗng kinh sợ, cái Vô Biên Huyễn Cảnh này làm sao có thể là cực hạn cảm ứng của bậc đại tài đại năng nào.
Lúc này, sức mạnh tinh thần của hắn đã đạt tới tối đỉnh của Hoàng Kim Cảnh, nhưng vẫn có sự trợ giúp của bộ trang sức đầu, thế mà mới chỉ cảm ứng được phạm vi 300 trượng.
Tuy nhiên, phạm vi của Vô Biên Huyễn Cảnh lại là quá rộng lớn.
Nếu như đây cũng là phạm vi cảm ứng của một con người, vậy thì con người đó sẽ hùng mạnh đến cảnh giới nào đây.
Tuy không có bất kỳ chứng cứ nào, nhưng hắn lại có một cảm giác mơ hồ, dự cảm của hắn chưa bao giờ sai.
Chỉ sau một ý nghĩ chợt lóe, sức mạnh tinh thần tăng cao đột ngột khiến tâm tư thổn thức liền lập tức bình tĩnh lại.
Trong lòng hắn, đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ mà ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy hoài nghi.
Cả cuộc đời này của hắn, liệu sẽ có một ngày nào đó có thể leo cao đến cảnh giới đáng sợ kia không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]