Phóng thích sức mạnh tinh thần thăm dò viên ngọc, chưa đến một khắc sau, Doanh Thừa Phong đã nắm bắt đặc tính của vật này.
Bên trong viên ngọc phong ấn năng lượng khổng lồ vô cùng khủng bố.
Tuy rằng loại năng lượng này không thể so sánh với Sơn Hà Đồ, nhưng cũng đáng sợ tương đương.
Tiết Văn Khản ẩn giấu vật này làm đòn sát thủ, quả nhiên có lý lẽ nhất định.
Nếu như trước khi có được Sơn Hà Đồ, nhất định Doanh Thừa Phong sẽ xem đây như bảo vật quý hiếm, nhưng hiện giờ, sau khi xem xét qua liền tùy ý bỏ vào túi không gian.
Muốn kích phát năng lượng bên trong vật ấy, thật ra cũng không khó khăn, chỉ cần truyền vào một ít chân khí, quấy đục năng lượng vốn khá ổn định bên trong viên ngọc, nó sẽ phóng xuất năng lượng hủy thiên diệt địa.
Nếu không cẩn thận mà ở trong khu vực trung tâm năng lượng, cho dù là cường giả Tử Kim Cảnh cũng khó thoát khỏi cái chết.
Đương nhiên, thời cơ sử dụng vật ấy cũng quan trọng tương đương, nếu sơ sẩy một chút thì bản thân cũng bị nổ tung, đó mới gọi là chết oan uổng.
Chọn lựa các vật phẩm khác một lúc lâu, thật sự có thể lọt vào mắt xanh của hắn, cũng chỉ có trường tiên màu bạc.
Đây chính là một Linh Binh Tử Kim Cảnh, có uy năng không thể suy đoán. Trường tiên phóng xuất ra từng đạo chỉ bạc sắc bén vô cùng, tuy rằng không thể so sánh với thần khí có thể xé rách không gian, nhưng cũng là vũ khí năng lực bí văn hùng mạnh hiếm có.
Chỉ có điều, vật ấy rơi vào tay hắn lại vô tác dụng, bởi vì chắc chắn Doanh Thừa Phong không có khả năng sử dụng vật ấy nữa.
Tiết Văn Khản chính là cường giả đứng đầu trong Thông Thiên Lĩnh, với thực lực của hắn. Thậm chí còn cao hơn nhiều so với Chương Lân.
Linh Binh mà những nhân vật như vậy sử dụng, linh giáp mà họ mặc, chắc chắn đều là bảo vật mọi người đều biết. Nếu tùy tiện lấy ra nữa, chẳng phải nói cho mọi người biết việc người này mất tích có liên quan đến mình rồi.
Trừ phi hắn tấn thăng đến cảnh giới như Chân Nhân và Võ lão, nếu không chắc chắn sẽ không làm những chuyện thiếu sáng suốt như thế.
Thu dọn lại một lượt, dưới chỉ thị của Doanh Thừa Phong, đám quỷ binh quét sạch chung quanh chiến trường. Ngoại trừ sự phá hoại do giao thủ, không còn bất luận dấu vết gì có thể điều tra.
Sau đó, hắn quơ Hắc Chướng Kỳ. Hút tất cả quỷ binh vào trong đó.
Dậm chân, Doanh Thừa Phong khẽ hô một tiếng, lập tức thân hình của hắn hóa thành một tia ánh sáng trắng biến mất.
Ngày thứ ba sau khi hắn rời đi. Hai bóng người từ phía xa chạy vội tới.
Bọn họ đi thẳng tới, đến trước núi đá bị sức mạnh giống như Thiên Lôi bổ ra mới dừng lại.
Hai người kia đều là lão già tóc trắng xoá, một người mặt đỏ như máu, một người dáng béo lùn. Nhưng, khí tức trên thân họ lại hùng mạnh và tràn đầy sức sống, thậm chí còn cường tráng hơn so với người trẻ tuổi.
Lúc này, bọn họ nhìn núi đá phía trước, thần tình trên mặt thay đổi thất thường.
Sau một hồi lâu, một người khẽ thở dài, nói: - Sư huynh, huynh xem đây là sức mạnh gì?
Lão già mặt đỏ trầm giọng nói: - Đây không phải do người gây nên. Mà là trời giáng thần lôi.
Lão già có dáng người béo lùn chậm rãi gật đầu, nói: - Đúng vậy, đây là kỳ tích do sức mạnh thiên địa tạo nên. Ngừng lại một chút, hắn quay đầu nhìn xung quanh, nói: - Nhưng. Nếu như Tiết sư huynh tới nơi này, mà lại chạy đi đâu rồi?
Lão già mặt đỏ trầm ngâm một chút, nói: - Sư đệ yên tâm, Tiết sư huynh thần thông vô địch, chính là cường giả đệ nhất trong Thông Thiên Lĩnh chúng ta. Tu vi cao thâm, chỉ thấp hơn Linh Tháp chân nhân. Ngay cả đại trưởng lão Linh Đạo Thánh Đường hoặc Võ lão, cũng chưa chắc có thể thắng được huynh ấy. Cho nên, chắc chắn huynh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nghe giọng điệu người này, không ngờ lòng tin đối với Tiết Văn Khản lại mãnh liệt như thế.
Lão già béo lùn do dự một chút, nói: - Nhưng, tại sao Tiết sư huynh đã đi mấy ngày mà không trở về, trước khi huynh ấy đi khỏi, đã dặn dò đệ tử là chỉ đi xem rồi quay về mà.
Lão già mặt đỏ hơi đỏ mặt hơn một chút, cũng may mặt lão vốn dĩ đã đỏ thẫm, căn bản là không nhìn ra được.
- Sư đệ, ý nghĩ của Tiết sư huynh làm sao chúng ta có thể đoán được, có lẽ... Lão dừng một chút, nói: - Có lẽ sau khi huynh ấy nhìn thấy lỗ thủng này, có cảm giác khác lạ, cho nên bế quan khổ luyện.
Lão già béo lùn ngẩn ra, lập tức mừng rỡ nói: - Ý huynh muốn nói, Tiết sư huynh chuẩn bị xung kích cảnh giới cuối cùng?
Lão già mặt đỏ do dự một chút, lúc đầu lão cũng không nghĩ như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt kích động của lão già béo lùn, trong lòng hơi giật mình, sau đó cảm thấy lời nói của lão rất có đạo lý.
“Có thể khiến cho Tiết sư huynh trốn tránh không ra ngoài, có lẽ cũng chỉ có nguyên nhân đó thôi.”
Vừa nghĩ đến đây, ngay cả đôi mắt của lão cũng phát sáng.
Lão già béo lùn vội nói: - Sư huynh, huynh nói Tiết sư huynh có thể thành công hay không?
Cổ họng lão già mặt đỏ hơi kích thích, nói: - Tiết sư huynh chính là đỉnh cao Tử Kim Cảnh, khi thấy Thiên Lôi giáng xuống liền phát sinh cảm giác, sẽ trợ giúp rất lớn cho việc đột phá của huynh ấy. Có lẽ, thật sự huynh ấy có thể thành công.
Tuy rằng lão vô cùng kỳ vọng Tiết Văn Khản có thể đột phá cảnh giới Tử Kim, nhưng lão cũng biết sự hùng mạnh của cảnh giới này, và khó khăn trùng trùng khi đột phá, cho nên lão không dám khẳng định.
Hai tay lão già béo lùn xen kẽ lẫn nhau, lão đi tới đi lui vài bước, ánh mắt chợt lóe, nói: - Nếu Tiết sư huynh có thể đột phá, như vậy trong Thông Thiên Lĩnh chúng ta sẽ có cường giả siêu cấp. Ha hả, chúng ta vẫn bị Linh Đạo Thánh Đường áp chế, bây giờ chăc chắn phải ép chúng xuống.
Hắn nói những lời này với khí phách hào hùng, dường như Thông Thiên Lĩnh đã đứng ở đỉnh cao Linh Vực, mà Thông Thiên Lĩnh bọn họ lại thay thế thành công Linh Đạo Thánh Đường, tấn thăng làm đại phái số một trong Linh Vực.
Đột nhiên hai hàng lông mày lão già mặt đỏ giương lên, nói: - Việc này không thể để người khác biết được, ta và ngươi nhanh chóng trở về, hạ lệnh bế quan không được ra ngoài, triệu tập các đệ tử trong động phủ của Tiết sư huynh về. Hắn dừng lại một chút, nói: - Chúng ta ở trong tông môn cùng đợi sư huynh trở về.
Lão già béo lùn cũng thôi cười, lão gật đầu thật mạnh.
Tiết Văn Khản ẩn cư đột phá cảnh giới, đây là một việc đại sự, đối với Thông Thiên Lĩnh mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn việc này.
Trong quá trình này, tuyệt đối không thể bị người khác quấy rầy. Đặc biệt là Linh Đạo Thánh Đường khủng bố, càng khiến bọn họ đề phòng.
Tất nhiên bọn họ không tìm thấy chỗ ẩn thân của Tiết Văn Khản. Nhưng nếu Linh Tháp chân nhân tự mình động thủ, chưa chắc không thể tìm được.
Cho nên, bọn họ quyết định thật nhanh, phong tỏa tất cả tin tức, ngoại trừ một số nhân sĩ cấp cao, ngoài ra không còn ai biết chuyện này.
Cứ như vậy, bọn họ triệu tập đệ tử trở về tông môn. Và xem khu vực này thành cấm địa, dặn dò môn hạ không được tự ý tiến vào.
Có điều. Bọn họ không thể ngờ được, không phải Tiết Văn Khản muốn bế quan đột phá cảnh giới, mà lão bị người khác giết hại. Hơn nữa còn hủy thi thể để xóa dấu vết, cho nên mới mất tích như vậy.
Chỉ có điều, hai người này rất có lòng tin đối với Tiết Văn Khản, sẽ không thể nghĩ tới việc người này đã tử vong.
Theo mệnh lệnh của bọn họ, Thông Thiên Lĩnh đóng cửa mấy tháng, nhưng từ đầu đến cuối, cũng không thấy Tiết Văn Khản trở về.
Trong phòng, Doanh Thừa Phong ngưng mắt nhìn.
Ánh mắt của hắn nhìn xuyên qua đám khói trong khe hở, nhìn xuống dưới mặt đất rộng.
Nhưng, sau một lát hắn liền phát hiện. Vốn dĩ mình không phải làm được tất cả. Ánh mắt của hắn cũng có giới hạn nhất định.
Nếu như vượt ra khỏi phạm vi bao phủ của khe hở, sẽ không thể nhìn thấy vật gì.
Đương nhiên, có lẽ bởi vì lý do độ cao, cho nên cái khe hở này tuy không lớn, nhưng cũng đủ để nhìn thấy phía dưới.
Nếu để hắn chạy nhanh ở phía dưới. Cho dù chạy một ngày một đêm cũng không đến đầu đối diện.
Chậm rãi thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong cuốn Sơn Hà Đồ lên một lần nữa.
Đây là bảo vật vô cùng quan trọng, thậm chí còn có thể nói là bảo vật quan trọng nhất trong Linh Đạo Thánh Đường. Nhưng, tại sao Linh Tháp chân nhân lại tùy tiện đặt nó trong phòng bảo tàng, và cuối cùng để cho hắn chọn lấy nó.
Lòng đầy mơ hồ. Doanh Thừa Phong cảm thấy, điều này có liên quan đến việc kế thừa cuối cùng mà mình đã lấy được trong không gian tháp Truyền Thừa.
Nhìn bảo vật cuốn lại trong tay, trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động, hai tay nhẹ nhàng bóp lại.
Có thể đoán được kết quả, trục cuốn sách cổ này không bị sứt mẻ chút nào, hắn dùng sức nhẹ như hồng mao, căn bản không thể ảnh hưởng gì đến trục của cuốn tranh.
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, hắn rút trường kiếm Hàn Băng ra, vạch mạnh trên cổ trục cuốn tranh.
Đương nhiên, xuất ra một kiếm này, hắn vẫn dùng đúng lực. Nếu như cổ trục cuốn sách không thể chịu nổi, thì một kiếm này có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
Nhưng, kết quả sau một kiếm này đã chứng minh, cho dù phát huy tối đa uy năng của trường kiếm Hàn Băng, cũng đừng mơ khiến Sơn Hà Đồ tổn thương.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, vật này chính là bảo vật siêu cường chịu tải cả thế giới, làm sao một tên tiểu tử như hắn có thể phá hỏng.
Yên tâm cất trục sách cổ vào túi không gian, Doanh Thừa Phong kiềm chế tâm thần, giống như không phát sinh chuyện gì, bắt đầu xếp bằng tại chỗ, vận khí điều dưỡng.
Mà hắn cũng không biết là đang ở trên tầng cao nhất của Linh Tháp.
Hai vị nhân vật hùng mạnh nhất trong Linh Vực này đang xảy ra bất đồng vì chuyện của hắn.
Võ lão vuốt chòm râu dài, bất mãn nói: - Chân nhân, huynh làm như vậy là nuông chiều thành hư, sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến tương lai của Thừa Phong.
Linh Tháp chân nhân cười ha hả, nói: - Lão bằng hữu, huynh yên tâm đi, bổn tọa ít thấy ai có thiên phú và năng lực như Doanh Thừa Phong, nhất định hắn có thể tiếp nhận thuận lợi.
- Hừ. Võ lão khẽ hừ một tiếng, nói: - Nhưng ngươi dành thêm chút thời gian, để nền tảng của hắn thêm bền chắc, chẳng phải an toàn hơn sao?
Nụ cười trên mặt Linh Tháp chân nhân thu lại một chút, lão thở dài một tiếng, nói: - Võ huynh, có chuyện này huynh không biết, Quang Minh Thánh Điện đã phái người tiến vào không gian tháp Truyền Thừa, bọn họ đã tìm hiểu nguồn gốc rồi mới tìm đến nơi này. hài, ngay cả lão phu cũng không biết, chúng ta còn có bao nhiêu thời gian nữa.
Đột nhiên sắc mặt Võ lão cứng đờ, lão sợ hãi nói: - Lại có việc này sao?
- Vô cùng chính xác. Linh Tháp chân nhân chậm rãi nói: - Đích thân Doanh Thừa Phong báo cho ta biết, chắc chắn không thể là tin giả.
Võ lão trầm mặc hồi lâu, rốt cục thở dài nói: - Thì ra là thế, thảo nào huynh gấp gáp như vậy. Hài, hy vọng lần này Thừa Phong có thể chịu đựng được khảo nghiệm, chân chính kế thừa bậc tiền bối.
Ngữ điệu của lão rất cảm khái, có thêm sự lo lắng không che dấu được, tiền đồ vốn dĩ đang sáng lạn, dường như lại bao phủ lên một lớp sương mù dày đặc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]