Cuộc nói chuyện của ba người bọn họ chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, cũng không có gây nên sự chú ý của bao nhiêu người. Ngoài trừ Đồng Vô Đạo mất mặt một lần, trước mặt mọi người ra, cũng không có bao nhiêu người bận tâm với cái này.
Dù sao mục tiêu của mọi người tới chỗ này rất rõ ràng, rất ít người muốn gây thêm rắc rối.
Nói nói mấy câu với Băng Tuyết Thượng Nhân, bọn họ liền chia tay. Chỉ là, làm Doanh Thừa Phong cảm thấy kỳ quái là, Đồng Vô Đạo mưu đoạt kiếm này đó là chuyện đương nhiên. Vì kiếm này vốn là linh khí đặc biệt rèn đúc cho thích khách. Nhưng Băng Tuyết Thượng Nhân lại cố ý tranh dành kiếm này với Đồng Vô Đạo. Điều này làm người ta nghĩ mãi không có lời giải đáp.
Nhưng Doanh Thừa Phong chỉ là thoáng suy nghĩ giây lát. Nếu nghĩ không thông, vậy thì mặc kệ không quản.
Mặc kệ dụng ý của Băng Tuyết Thượng Nhân mưu đoạt kiếm này, chỗ nào cũng không liên quan với hắn.
Đảo một vòng trong đại sảnh, Doanh Thừa Phong lại xuất thủ lần hai. Bảo vật của lần hai này đều là linh khí của thuẫn Lang Vương phát ra tiếng cầu xin. Rất rõ ràng, chúng vô dụng với trường kiếm Hàn Băng và thương Bá Vương, nhưng đối với thuẫn Lang Vương lại có chút hữu dụng.
Sau một vòng, Doanh Thừa Phong lập tức lui lại, dồn sức chú ý lên sáu vật phẩm.
Ba ngày sau nữa, Doanh Thừa Phong thu hoạch được khá phong phú.
Ba món bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2076796/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.