Tùy ý chọn một gian phòng nhỏ, Doanh Thừa Phong đẩy cửa đi vào.
Trong gian phòng này, đang ngồi một vị lão nhân. Lão râu dài phiêu phiêu, có mấy phần khí chất thần tiên. Nhưng dưới lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong thoáng thăm dò một chút, nhất thời biết lai lịch của người này.
Lão nhân này cũng là một vị Linh sư, nhưng lực lượng tinh thần cũng không cường đại, nhiều nhất cũng chính là cấp hắc thiết đỉnh đỉnh mà thôi.
Hơn nữa, tới cái tuổi như lão, khả năng muốn tiến thêm một bước nữa đã là cực thấp rồi. Nhưng có thể ngồi ở đây, chứng tỏ về mặt giám định, lão nhất định có chỗ hơn người.
Chậm rãi đi tới ngồi đối diện người này, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói: - Tại hạ muốn giám định mấy món bảo vật, phiền các hạ nhọc lòng.
Lão nhân đó ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, trong mắt lóe lên sắc kinh ngạc. Rõ ràng là bị tuổi tác của Doanh Thừa Phong làm cho giật mình.
Nhưng lão lập tức bình thường trở lại.
Thiếu niên tiểu tử như vậy, đương nhiên không có thể dựa vào thực lực bản thân đi vào hội giao dịch.
Hắn có thể vào, chỉ có hai cách. Một là trong nhà thế lực ngập trời, ỷ vào danh tiếng của người nhà trà trộn vào trong này. Còn một cách chính là nhờ may mắn, bất ngờ có được bảo vật gì, cho nên mới được phép vào trong này. Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ là loại sau.
Khẽ vuốt chòm râu, lão nhân ngạo mạn nói: - Lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2076793/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.