Đêm tối đen như mực không có chút ánh sáng, bất kể là ánh trăng hay là sao cũng đều trốn vào trong tầng mây màu đen, chúng nó keo kiệt đến mức không chịu tự thân phát ánh sáng xuống dưới mặt đất.
Ở trong Hồ phủ, chỉ còn lại ánh sáng của nến xua đuổi đi bóng đêm đen kịt. Chỉ có điều, đối với cả Hồ phủ to lớn thì ánh hào quang đó lại có vẻ như nhỏ bé không đáng kể.
Doanh Thừa Phong lẳng lặng bí mật đi, đồ trang sức trên đầu hắn có rất nhiều điểm sáng.
Những điểm sáng này hoặc là sáng ngời, hoặc là ảm đạm, nhưng mỗi một điểm sáng đều đại biểu cho hoi thở của một sinh vật.
Vì phòng bị thích khách quỷ dị như Doanh Thừa Phong nên Hồ Gia đã dùng tất cả mọi thủ đoạn tồi tê. Ở bên trong chút ánh sáng nơi đây, thậm chí còn có hơn mười linh khuyển có khứu giác nhạy bén, cái mũi của bọn nó phát ra hơi thở ồ ồ, cho dù là mùi vị khác thường gì cũng không thể giấu diếm được khứu giác của bọn nó.
Nhưng, chân khí trên người Doanh Thừa Phong di chuyển, kiềm tất cả hơi thở lại thành hư vô, thậm chí ngay cả hơi thở trên quần áo cũng bị một tầng chân khí không nhìn thấy bao vây đến nỗi tiêu tán.
Loại năng lực này, là sau khi hắn thăng tiến thành Võ sư mới nắm giữ được.
Đương nhiên, có thể kiềm chế hơi thở đến trình độ này, cũng không phải là bí pháp bình thường, mà là một môn kỹ xảo hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2076749/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.