- Ta có thể tự do ra vào?
- Đương nhiên!
- Không chịu bất luận gì hạn chế sao?
- Chỉ cần bên ngoài có điểm truyền tống tuowng ứng, hẳn là không có vấn đề. Nữ tử áo bào trắng trầm ngâm một chút nói.
- Thật tốt, ta phải làm sao mới có thể rời khỏi. Doanh Thừa Phong hưng phấn bừng bừng kêu lên.
Sắc mặt nữ tử áo bào trắng hơi buồn bã nói:
- Ở trong tháp Truyền Thừa, sẽ có đáp án ngươi muốn.
Doanh Thừa Phong nao nao, trên mặt cũng hiện lên một tia không nỡ.
Rốt cuộc hắn nghĩ tới một vấn đề, một khi chính mình nắm giữ thủ đoạn này, chính là lúc phải chia tay với nữ tử áo bào trắng xinh đẹp này rồi.
Hai người trầm mặc nửa ngày, rốt cuộc nữ tử áo bào trắng than nhẹ một tiếng, nói: - Chúng ta đi thôi.
Doanh Thừa Phong yên lặng gật đầu, hai người bọn họ đi về phía tòa tháp cao lớn phía xa.
Mấy ngày sau, bọn họ lại lần nữa đi tới cửa chính tháp cao.
Dọc theo đường đi, hai người bọn họ càng trở nên trầm mặc. Tuy rằng cuối cùng mấy ngày nay hai người bọn họ đều không hẹn mà chậm lại bước chân, nhưng đoạn khoảng cách này thật sự có hạn, rốt cuộc bọn họ vẫn phải đi tới đích.
Nhìn phiến cửa chính quen thuộc kia, Doanh Thừa Phong cười khổ nói: - Không đủ mười người, làm sao mới có thể đi vào.
Tại trong khối ngọc thạch hắn lấy được, chỉ vẻn vẹn có phương pháp rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2076724/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.