Mây đen đầy trời đều bị nước mưa rửa sạch rồi, sau khi màn mây trôi đi một mảng trời trong xanh lại hiện ra. Thời tiết nóng bức cũng bị nước mưa tưới xuống làm tươi mát hẳn lên, trong không khí tràn đầy mùi nhẹ nhàng khoan khoái, thể hiện ra sự mỹ lệ của màn đêm.
Nhưng màn đêm này lại không bình tĩnh.
Khoảng chừng cách thôn Tam Hạp hơn mười dặm, trong đại viện của Thẩm gia, vẻ mặt Trương Minh Vân âm trầm ngồi trên chủ vị.
Ở trước mặt hắn có hai người hầu đứng cẩn thận từng li từng tí, bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Rốt cuộc, Trương Minh Vân hừ lạnh một tiếng, ném phong thư trong tay ra ngoài, lãnh đạm nói: - Các ngươi trở về nói cho Hồ Chính Hấn, cha mẹ Doanh Thừa Phong ngay tại phủ của lão phu, nếu hắn có gan, cứ tới đây thử xem, xem có thể lấy được chỗ tốt dưới tay lão phu không?
Hai người hầu kia đều cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng mặt hắn. Một người trong đó thấp giọng nói: - Thẩm đại sư, tiểu chủ nhân nói qua, y không dám vô lỹ với ngài, nhưng nếu Doanh Thừa Phong đã chết rồi, ngài cần gì tiếp tục bao che thân nhân của hắn đây?
Trương Minh Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái nói: - Lão phu làm việc như thế nào, cần Hồ Chính Hấn và ngươi chỉ dạy sao?
- Tiểu nhân không dám. Mặc dù người này mang một thân trang phục người hầu, nhưng sự kích động phát ra từ hắn, cũng là hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2076720/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.