Trong hang động tối đen như mực không có một tia ánh sáng nào, một mùi vị tối tăm ẩm ướt tràn vào mũi, làm cho con người ta ớn lạnh.
Nếu như những người bình thường ở vào trong hoàn cảnh này, ít nhiều cũng sẽ tìm cách thắp lên chút ánh sáng.
Đấy chính là bản chất bình thường của con người, trừ phi là những loài sinh vật quen sống tróng bóng tối, nếu không sẽ chẳng có ai lại muốn sống ở một chỗ tối tăm thế này trong một quãng thời gian dài.
Nhưng Doanh Thuận Phong cũng thu liễm lại hơi thở trên thân mình, đừng nói đến ánh sáng linh khí trên người, ngay cả đến chân khí trên người cũng phải cố mà đè nén lại bên trong cơ thể.
Hễ là những chỗ mà hắn di qua, căn bản là cũng không lưu lại bất cứ dấu vết gì, cho dù là có đem một con chó săn có khứu giác nhạy bén nhất thế giới này đến đây cũng đừng mơ là có thể đánh hơi được tung tích của hắn.
Hắn cẩn thận chú ý từng tí một như thế, là bởi vì hắn biết rằng ở bên trong cái huyệt động này có một loài sinh vật khủng bố nào đó mà hắn không thể biết trước được.
Loài sinh vật này chỉ cần rống lên một tiếng cũng có thể khiến hắn sợ vỡ mật mà chạy trốn thật xa khỏi con quái vật đó. Nếu không phải giờ phút này hắn đang bị người bịt mặt thần bí kia dồn đến đường cùng, thì hắn cũng sẽ không có tâm lý đồng quy vu tận để rồi chạy đến chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2076712/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.