Mọi người kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một ông lão đầu tóc bạcphơ hai tay để sau lưng không biết từ lúc nào đi tới trước mặt bọn họ.
Trên mặt ông lão này mang nụ cười dịu dàng ấm áp. Nhưng trên người lão lại có mộtnguồn khí thế của kẻ bề trên khó mà hình dung. Người đứng trước mặt lão cũng cómột loại cảm giác không rét mà run.
Doanh Lợi Hâm trong lòng thầm nhủ, y tuy không biết thân phận của ông lão trướcmắt. Nhưng vừa liếc nhìn thì nhận ra lão tuyệt đối không phải là người bình thường.
Doanh Lợi Đức vội nói: - Đại ca, đây là Thái Thượng trưởng lão Phong Huống củaKhí Đạo Tông chúng ta. Lão nhân gia ông là nhân vật đứng đầu trong Tông môn. ThừaPhong có thể nội trong thời gian ngắn như vậy trở thành linh sư, đều là nhờ lãonhân gia ông ban tặng.
- Hả. Vợ chồng Doanh Lợi Hâm liền lập tức kính nể, thì ra là đại ân nhân đích thânđến.
Hướng về phía ông lão khom người sâu một cái, Doanh Lợi Hâm cung kính nói: - Tiềnbối, Thừa Phong có thể có được chỉ điểm của ông, thật là phần phúc may mắn ba đờicủa nó. Dừng lại một chút, y dùng lực vung cánh tay một cái, nói: - Thằng nhócnày tính tình có chút biếng nhác. Nếu trong thời gian học nghệ dưới môn ông cóchỗ nào làm ông không hài lòng, ông cứ nặng tay dạy dỗ, không cần khách khí.
Doanh Thừa Phong nói lắp bắp trong miệng, trợn trắng mắt. Chỉ là nói câu này làphụ thân của hắn, hắn cũng đành bất đắc dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2076624/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.