Lúc gió xuân dịu nhẹ phất qua mặt, trên người của mọi người đều có mộtloại cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
Đội xe chầm chậm chạy trên đại lộ. Trên con đường cũng không xem là mấy bằng phẳngđó, bụi bậm tung tóe đầy trời. Nhưng chút bụi này một khi tiếp cận chiếc xe ngựatrong những chiếc xe cuồng chạy đó, nhất thời giống như bị bức tường trong suốtnhìn không thấy ngăn chặn, làm thế nào cũng không thể tiến qua nữa bước.
Ở xung quanh mấy chiếc xe ngựa, một nguồn năng lượng nhìn không thấy bao chặc lấychúng không chút kẽ hở.
Trên một chiếc xe ngựa trong đó đang ngồi một già một trẻ, chính là Phong Huốngvà Doanh Thừa Phong rời khỏi thành Thiên Hạo, chạy về phía thôn Tam Hạp.
- Phong sư tổ, mấy ngày nay ông luôn mặt cau mày có, hay là có tâm sự gì? DoanhThừa Phong thấy vẻ ưu sầu thủy chung đều không thể che dấu giữa hai đầu chânmày Phong Huống, chậm rãi hỏi.
Phong Huống hơi sửng sốt, cười nói: - Thừa Phong, không ngờ có thể nhìn ra lãophu có tâm sự.
Kỳ thật Phong Huống cũng không có ý biểu lộ sự bất ổn nào đó trong lòng rangoài, chỉ là có lúc vô ý để lộ ra một chút. Nhưng chút dấu hiệu này, đã làmDoanh Thừa Phong nhìn thấy được.
Đương nhiên, nguyên nhân cũng là vì hắn không phải thiếu niên mười sáu tuổibình thường. Bằng không với tâm tình kích động vừa thăng cấp linh sư lúc này củahắn, làm sao còn rảnh rỗi chú ý người và việc khác.
Ha ha cười một cái, Doanh Thừa Phong nói: - Sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2076622/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.