- Linh binh! Linh giáp.... - Sắc mặt Dư Tử khẽ thay đổi, lão thấp giọng nói.
Đám người Lục Mặc cũng khẽ gật đầu, khi bọn họ nhìn thấy tầng ánh sáng kia thì đã hiểu một chuyện. Đặng Hạ sở dĩ có thể đem bọn họ trở ra không chút tổn thương quả thật là bằng vào thực lực của cả nhóm.
Chẳng qua, khi nhìn thấy những kiện linh khí này ngay cả Lục Mặc và Trình Tân cũng đều không tự chủ được nói thầm trong lòng: "Liệt Hỏa Đường ra tay cũng quá hào phóng đi, Đặng lão nhân cho dù có yêu thương tôn tử đi nữa cũng không thể dung túng như thế chứ."
Mỗi người một kiện linh binh thì không nói làm gì, nhưng mỗi người một chiếc linh giáp, hơn nữa còn là loại linh giáp bằng da khó có được, thật sự là có chút quá đáng a.
Dư Tử nghiêm túc quan sát một vòng, đột nhiên nói với Đặng Hạ:
- Lão phu muốn xem qua linh binh và linh giáp của bọn chúng, không biết....
Đặng Hạ nhoẻn miệng cười, nói:
- Các sư huynh đệ! Đưa linh binh và linh giáp cho Dư sư thúc xem.
Mọi người mặc dù có chút không cam lòng, nhưng lại chẳng người nào dám làm trái lời Đặng Hạ.
Hàn Chánh cởi chiếc linh giáp da trên người xuống gấp gọn lại, rồi đặt thanh linh khí lên trên, lưu luyến đưa tới.
Tuy rằng hắn biết giữa thanh thiên bạch nhật thế này, Dư Tử không có khả năng tham ô linh khí của hắn, nhưng loại tư vị đem đồ mình yêu thích cho người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2076539/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.