- Không tốt. Là đàn dơi....
Cơ hồ cùng một lúc, trăm miệng một lời phát ra, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong ánh mắt đối phương một tia sợ hãi.
Đàn dơi này uy lực như thế nào sợ rằng không ai so với bọn họ rõ ràng hơn.
Nếu bị chúng bao vây, cho dù là sư cấp cường giả nếu không tận lực thì cũng đừng mong thoát ra khỏi Bức Huyệt, cũng chỉ còn cách bỏ mạng mà thôi.
- Chạy mau.... - Một người kêu lớn, rồi nhanh chóng co chân bỏ chạy.
- Chờ một chút. - Võ giả họ Trương mặc dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng hắn không nghi ngờ gì chính là kẻ trấn tĩnh nhất, hắn nói:
- Khoảng cách từ đây tới lối thoát gần nhất cũng mất phải nửa ngày, các ngươi có thể thuận lợi chạy tới đó sao?
Mọi người thoáng lạnh lòng, nếu như trong tình huống bình thường thì khoảng cách này cũng không xa, tự nhiên là nửa ngày có thể thoát ra ngoài. Nhưng nếu lâm vào trong vòng vây của đàn dơi, vậy bản thân bọn họ có thể thuận lợi tìm được đường sống hay không thì chẳng ai nắm chắc.
Dù sao, chạy trốn như điên tìm đường sống trong thông đạo tràn ngập các lỗi rẽ như thế này thì kết quả của bọn họ không nói cũng có thể biết được.
- Trương sư huynh! Huynh nói chung ta phải làm sao bây giờ? - Đan Siêu vội vàng hỏi.
Người võ sĩ họ Trương chỉ về hướng thanh âm đàn dơi truyền tới, nói:
- Đường sống duy nhất chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2076529/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.