Từ trong người lấy ra một chiếc hộp ngọc, Doanh Thừa Phong cẩn thận lấy chiếc Minh Linh Châm từ trong đó ra.
Ánh mắt Đặng Hạ dừng lại ở trên chiếc Minh Linh Châm, sắc mặt hắn hơi thay đổi, cái nhìn về phía Doanh Thừa Phong cũng thêm vài phần tin tưởng.
Hàn Chánh thở hổn hển vài hơi, khóe mắt liếc qua biểu tình của Đặng Hạ, hắn hỏi:
- Đặng huynh! Hắn thực sự có hy vọng sao?
Đặng Hạ tức giận nhìn hắn, nói:
- Ngươi xem là được rồi, lắm mồm như vậy làm gì?
Lúc này, Doanh Thừa Phong đã nhìn thấu một việc, Hàn Chánh cũng không phải là cố ý nhằm vào hắn, mà tính cách của đối phương vốn là như thế.
Tuy rằng, Doanh Hải Đào luôn mồm mắng hắn là đồ ngu ngốc, nhưng giữa hai người lại không hề có thù hận cá nhân nào. Lúc phối hợp tác chiến lại tương đối ăn ý, bởi vậy có thể thấy được, Nhị ca cũng chỉ là khắc khẩu với đối phương mà thôi. Nếu như là một thiếu niên mười sáu tuổi có lẽ sẽ vì những lời nói của Hàn Chánh mà tức giận, thậm chí thù hận, nhưng Doanh Thừa Phong tuyệt đối không phải là kẻ như thế.
Thà ở chung với một hán tử bộc trực, còn hơn ở với kẻ nói một đằng nghĩ một nẻo.
Hắn mỉm cười nói:
- Đặng huynh! Huynh nhận biết lai lịch Minh Linh Châm trong tay tiểu đệ sao?
Đặng Hạ thoáng rùng mình, không thể tưởng tượng được Doanh Thừa Phong lại chú ý tới biến hóa vẻ mặt của hắn như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2076524/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.