Chương trước
Chương sau
“Tốt…”

“Không tốt…”

Cha con Doanh Lợi Đức và Trương Xuân Hiểu không hẹn mà đồng thời hô to, chẳng qua thanh âm họ thể hiện mỗi người một ý.

Sau khi chứng kiến một quyền thần kỳ và uy mãnh của Doanh Thừa Phong, huynh đệ Doanh Hải Đào cùng Trương Xuân Hiểu chỉ biết cao giọng trầm trồ khen ngợi, nhưng Doanh Lợi Đức lại ngay lập tức động thân, phóng vọt tới bên cạnh Cổ Liêu đúng lúc cả người gã nện xuống đất.

Đưa tay vỗ nhẹ lên người Cổ Liêu, ngay lập tức một luồng chân khí hùng hậu đã tiến vào cơ thể, giúp gã ổn định chân khí đang cuồng loạn trong người một cách chậm rãi.

Doanh Thừa Phong vẫn khống chế quyền kình ở tầng ba đỉnh phong, không hề vượt quá giới hạn này.
Tuy nhiên do hắn lựa chọn thời cơ xuất quyền quá hoàn hảo, mà lúc Cổ Liêu bị giáng một đòn tức thời thất kinh cho nên một thân chân khí cũng chỉ có thể phát ra năm sáu thành.

Xâu chuỗi những chuyện này, việc Cổ Liêu bị một quyền đánh bại cũng là lẽ đương nhiên.

Lúc này chân khí trong người gã đang quay cuồng, dường như phình lên muốn nổ tung hủy kinh mạch phá hoại khắp nơi. May mà kiến thức Doanh Lợi Đức rộng rãi, nhanh chóng ra tay giúp gã ngăn chặn tai họa ngầm này, nếu không chắc chắn hắn sẽ bị thương nặng.

Doanh Lợi Đức thở phào nhẹ nhõm, nói: “Trận chiến kết thúc, Thừa Phong chiến thắng!”

Cổ Liêu cúi thấp đầu, siết chặt hai nắm tay mà trong lòng cực kỳ oán hận.

Mặc dù Cổ Liêu không ngẩng đầu lên, nhưng không hiểu sao hắn cảm giác được mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt khinh thị lẫn xem thường.

Trước khi xuất thủ, gã hoàn toàn tự tin mình sẽ chiến thắng không phải nghĩ.

Điều này không phải do tu vi của Cổ Liêu đột phá đến tầng thứ ba, nguyên nhân chủ yếu là do cơ duyên xảo hợp hắn đã học được một bộ chiến kĩ thân pháp.

Tuy rằng bộ chiến kĩ này chỉ là mặt hàng bình thường nhất, nhưng dùng để đối phó với thiếu niên mười lăm tuổi chưa từng học qua chiến kĩ thì dư sức.

Tuy nhiên, kết quả lại hoàn toàn không như mong đợi.

Mặc dù lúc đầu Doanh Thừa Phong bị ép chật vật không chịu nổi, nhưng chỉ trong chốc lát đã ổn định lại. Hơn nữa, cuối cùng chuyển bại thành thắng khiến cho hắn mất hết mặt mũi.

Kể từ đó, chẳng những Cổ Liêu không lưu lại trong lòng Doanh Lợi Đức ấn tượng gì, ngược lại biến thành thằng hề khiến cho hắn lòng gã u ám như đưa ma, càng ngày càng hận Doanh Thừa Phong thấu xương.

Chẳng qua đã làm trò hề trước mặt mọi người rồi, bất kể làm sao gã cũng không dám biểu lộ tâm tư của mình ra nữa.

Doanh Lợi Đức khẽ vung tay, nói: “Còn ai muốn khiêu chiến Thừa Phong nữa không?”

Mấy đệ tử chân khí tầng ba đồng thanh: “Đệ tử không dám, tu vi của Thừa Phong sư huynh (sư đệ) hơn xa chúng con rồi!”

Sau khi chứng kiến trận long tranh hổ đấu giữa Doanh Thừa Phong với Cổ Liêu, các đệ tử chân khí tầng bốn trở lên đã học qua chiến kĩ có lẽ cũng chẳng thèm để ý. Nhưng đám đệ tử mới tầng ba, còn chưa bao giờ tiếp xúc với chiến kĩ lại mất sạch ý chí chiến đấu.

Doanh Lợi Đức chậm rãi gật đầu, đưa cho Doanh Thừa Phong một cái bình ngọc, nói: “Thừa Phong, đây là phần thưởng của con, cầm lấy đi!”

Doanh Thừa Phong há hốc mồm, cười khổ nhận lấy bình ngọc mà trong lòng thầm hô xấu hổ.

Kỳ thật chân khí của hắn đã đạt tầng bốn, xưng vương xưng bá giữa đám đồng môn có chân khí tầng ba quả thật không được vinh quang cho lắm.

Hắn thầm quyết định lần tỉ thí tiếp theo sẽ không che giấu thực lực, trực tiếp tham chiến với tu vi tầng bốn.

Khẽ vung tay, Doanh Lợi Đức nói: “Cuộc tỷ võ hôm nay kết thúc, các ngươi về hết đi!” Dừng một chút, ông lại nói: “Thừa Phong và Cổ Liêu ở lại!”

“Dạ!”

Mọi người nhìn nhau nhưng cũng không ai dám trái lệnh, cùng quay lưng rời đi.

Sau khi thấy mọi người rời đi, sắc mặt Doanh Lợi Đức đột nhiên đanh lại, nói: “Cổ Liêu, vi sư đã dạy ngươi thế nào? Ngươi quên rồi sao?”

Trong lòng Cổ Liêu cả kinh, vội vàng quỳ xuống rồi nói: “Sư phụ, lời ngài nói đệ tử vẫn luôn ghi nhớ trong lòng! Không hề dám quên mà!”

Doanh Lợi Đức tức giận, nói: “Vi sư đã nói ngàn lần, trước khi chân khí đạt tới tầng bốn không được tu luyện vũ kỹ, chẳng lẽ ngươi không nghe? Nói…!!! Ngươi học được bộ thân pháp chiến kĩ này từ đâu?”

Trong lòng Cổ Liêu bối rối, vội vàng nói: “Đệ tử được một người anh họ xa truyền lại.”

“Anh họ của ngươi?”

“Vâng! Lúc truyền thụ, vị tộc huynh kia đã từng nói qua, đây là thân pháp chiến kĩ cơ bản nhất, chỉ cần là Võ sĩ có chân khí tầng bốn trở lên đều học qua. Nó cũng không coi là tuyệt học bí truyền gì, cho nên đệ tử mới to gan học một chút…”

Doanh Lợi Đức nguôi giận, hừ nhẹ: “Ngươi hiểu cái gì! Mặc dù bộ thân pháp này đơn giản, nhưng muốn học được nhất định phải tổn hao rất nhiều tinh lực. Hừ, chân khí của ngươi còn chưa vượt qua tầng ba, nào có nhiều tinh khí để phân tâm vào chuyện khác!” Dừng một chút, ông nói tiếp: “Kể từ hôm nay, ngươi phải chuyên tâm tu luyện chân khí! Nếu vi sư lại nhìn thấy ngươi tu luyện bộ thân pháp thì đừng trách.”

Cổ Liêu vội vàng nói: “Vâng, đa tạ sư phụ!”
Doanh Lợi Đức khẽ gật đầu, nói: “Ngươi lui xuống đi!”

“Vâng!” Cổ Liêu vội vã lui ra, lúc ra khỏi sân mới phát hiện lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn nghiến răng, lòng càng thêm căm phẫn.
Lần này hắn không chỉ hận mỗi Doanh Thừa Phong mà còn hận lây sang cả những người đã chứng kiến thất bại của mình nữa.

Sau khi Cổ Liêu rời đi, sắc mặt Doanh Lợi Đức dễ nhìn hơn, quay đầu nói: “Thừa Phong, nói thật cho ta biết trước kia con có học qua chiến kỹ không?”
Doanh Thừa Phong lắc đầu không hề do dự: “Chưa ạ!”

Vô luận là trí nhớ của thân thể này lúc trước hay bản thân hắn đều không biết gì về chiến kĩ, cho nên hắn trả lời vô cùng hùng dũng dứt khoát.

Trong mắt Doanh Lợi Đức hiện lên vẻ nghi hoặc. Ông nói: “ Nhìn biểu hiện của con thì không giống bộ dạng đã tiếp xúc qua chiến kĩ. Nhưng sao con lại có thể nắm rõ được quỹ đạo thân pháp của Cổ Liêu đây?”

Doanh Thừa Phong đánh ra quyền cuối cùng kia tương đối ảo diệu, mặc dù nhìn như đánh vào chỗ trống nhưng đó lại chính là chỗ Cổ Liêu sẽ hiện ra.
Một quyền của Doanh Thừa Phong vừa đúng lúc Cổ Liêu di động tới đó.

Lấy thực lực Cổ Liêu không cách nào tùy ý nửa đường đổi hướng, cho nên chỉ có thể cố gắng dùng dư lực để đỡ một quyền tụ thế đã lâu này, thiếu chút nữa phải bị thương nặng.

Lực đạo của Doanh Thừa Phong cũng không hơn đối thủ là bao, nhưng khả năng nắm bắt thời cơ và năng lực phán đoán động tác của Cổ Liêu lại đạt tới một trình độ không thể tin nổi.

Doanh Lợi Đức tự hỏi lòng, nếu mình ở tình huống đó cũng chẳng thể làm tốt hơn.

Doanh Thừa Phong suy nghĩ cả nửa ngày. Hắn tính lươn lẹo để vượt qua kiểm tra, nhưng thấy ánh mắt sáng quắc của thúc thúc thì hắn biết nếu không thể giải thích cho hoàn mĩ thì sẽ không yên.

Khẽ hắng giọng, Doanh Thừa Phong nói: “Thúc thúc, con có tiếp xúc qua chiến kĩ hay không chẳng lẽ ngài còn không biết sao?”

Doanh Lợi Đức khẽ hừ rồi nói: “Quả thật ta không có dạy con nhưng còn tiểu thư Trầm Ngọc Kỳ thì sao?”

Doanh Thừa Phong vỗ trán, thì ra thúc thúc đổ hết hoài nghi lên đầu nàng.

Mắc dù hắn đi theo Trầm Ngọc Kỳ học được rất nhiều thứ nhưng đều là kiến thức liên quan tới linh văn, chưa từng có thứ gì liên quan tới chiến kĩ.

“Thúc thúc!” Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ nói: “Con dù ở một chỗ với nàng, nhưng chưa từng lãnh giáo bất cứ thứ gì liên quan tới chiến kĩ!”

Doanh Lợi Đức trầm mặc một lúc, rốt cục gật đầu nói: “Thừa Phong, nếu như con chưa bao giờ tiếp xúc qua chiến kĩ thì… con là một thiên tài, thiên tài chiến đấu chân chính!”

Doanh Thừa Phong liền giật mình. Hắn hỏi: “Tại sao?”

Doanh Lợi Đức nói với vẻ nghiêm nghị: “Lúc cuộc chiến giữa con và Cổ Liêu bắt đầu, mặc dù con bị vây trong khốn cảnh nhưng rất nhanh ổn định lại. Hơn nữa…” Ông nhìn sâu vào đôi mắt của đứa cháu nhỏ rồi tiếp: “Ta phát hiện con rất nhạy cảm với biến hóa của không gian và tiết tấu khi chiến đấu, cảm giác như vậy rất cần thiết đối với võ sĩ chúng ta, nhất là khi đối chiến cùng đối thủ. Nó thường là mấu chốt để phân thắng bại!”

Doanh Thừa Phong nháy mắt, tức thì hiểu được lý do tại sao.

Thật ra Doanh Thừa Phong có biểu hiện xuất sắc như thế cũng không phải do thực lực của bản thân, tất cả đều là công lao của Trí Linh.

Tên sinh mạng trí năng đặc thù này có năng lực tính toán xuất chúng. Khi Doanh Thừa Phong và Cổ Liêu giao thủ, nó đã không ngừng thu thập tất cả tư liệu liên quan đến nhất cử nhất động của Cổ Liêu.

Chiến kĩ của Cổ Liêu quả thật lợi hại! Đặc biệt nếu gặp phải người chưa bao giờ tu luyện chiến kĩ, tuyệt đối có thể đánh cho đối phương tối tăm mặt mũi.

Nhưng chỉ trong chốc lát sau khi đôi bên giao thủ, Trí Linh đã ghi lại đầy đủ tư liệu, hơn nữa còn dự đoán tình huống vô cùng chính xác.

Khi Cổ Liêu mới vừa nhấc chân, Trí Linh đã tính toán được nơi hắn sẽ đặt chân xuống.

Tuy nói rằng chiến trường thay đổi liên tục nhưng Trí Linh luôn dựa theo tình hình chiến sự để hoàn thiện kết quả, hơn nữa càng ngày càng chính xác.
Ban đầu Doanh Thừa Phong chật vật vô cùng, sau đó dần ổn định. Cuối cùng một quyền đánh bại địch, chiến thắng vẻ vang.

Không thể nghi ngờ, công lao lớn nhất thuộc về Trí Linh!

Nhưng đáng tiếc chuyện này ngoại trừ hắn ra thì không ai có thể biết được. Hơn nữa còn không thể tiết lộ cho bất kì ai.

Doanh Lợi Đức chăm chú nhìn vẻ mặt cháu mình. Cho tới giờ khắc này, ông mới tin tưởng nó không lừa gạt mình. Ánh mắt hiện lên vẻ kích động, trầm ngâm hồi lâu sau ông nói: “Thừa Phong, con cố gắng tu luyện chân khí đạt tới tầng thứ tư. Lúc đó, ta sẽ tự mình lựa chọn chiến kĩ cho con. Nếu ngươi thật sự biểu hiện tốt, có lẽ sẽ được vào Thất Tinh đường.”

“Thất Tinh đường?”

“Không sai!” Doanh Lợi Đức nghiêm nghị nói: “Thất Tinh đường chính là nơi quan trọng nhất trong Khí Đạo Tông. Phàm là người được vào trong đó, nhất định chính là nhân vật kiệt xuất!” Ông nói tiếp bằng giọng muôn vàn cảm khái: “Nếu con có thể tiến vào Thất Tinh đường, sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng! Tam Hạp thôn chúng ta cũng được thơm lây không ít.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.