Hăng hái bừng bừng ngược về nhà, Doanh Thừa Phong lấy ra toàn bộ lần thu hoạch này.
Giá trị lớn nhất trong số đó, không thể nghi ngờ chính là một lượng lớn đan dược. Về phần vật phẩm phòng ngự bằng da và trường kiếm mặc dù hiếm thấy, nhưng còn xa mới đạt tới hai chữ trân quí.
Nhưng Doanh Thừa Phong tin rằng, một khi những vật này được hắn khắc linh và quán linh xong thì giá trị của chúng chắc chắn sẽ tăng gấp trăm lần, thậm chí còn không kém hơn bộ khôi giáp sáo trang kia.
Bộ khôi giáp sáo trang ấy dù sao cũng được rèn bằng sắt ròng, cho dù một người vạm vỡ hơn nữa vẫn khó có thể mặc vào tùy nơi tùy lúc.
Nhưng những vật như nội giáp và đồ phòng ngự bằng da lại không giống vậy. Khi mặc chúng lên người và phủ thêm một lớp áo khoác bên ngoài thì có thể che dấu chúng hoàn toàn. Mặc dù lực phòng ngự không thể khoa trương như sức mạnh Băng hệ của khôi giáp sáo trang kia, nhưng dùng để phòng thân thì lại là trân phẩm không thể tốt hơn.
Doanh Thừa Phong tin rằng, nếu Trí Linh có thể luyện chế ra một bộ khôi giáp sáo trang như vậy, thì khẳng định nó càng được hoan nghênh hơn rất nhiều so với loại rèn bằng sắt.
Đưa tay mơn trớn bộ nội giáp da, Doanh Thừa Phong thầm nghĩ: “Trí Linh, một bộ nội giáp, một đôi hộ tí và hộ thối, một cặp thủ sáo và đôi giày da hươu… Có đủ dùng không? ”
Cả linh văn sáo trang có khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-than/2076416/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.