Ta phải tác chiến cùng với ca ca.
Tào Niệm đưa tay, rút ra một thanh dao găm từ bên hông.
Thanh dao găm này, tên là “Ngưng Tuyết”, là binh khí mà trước kia Tào Cấp đã chế tạo ra, đem tặng cho Đặng Tắc. Chỉ có điều nghe nói Tào Bằng ở hải ngoại, còn có một đứa con trai như thế này, Đặng Tắc không biết nên tặng gì, liền đem thanh Ngưng Tuyết này giao cho Tào Bằng, lại từ Tào Bằng, chuyển tặng lại cho Tào Niệm. Ngưng Tuyết là một tác phẩm hiếm có của Tào Cấp thời trung niên, thanh dao găm này nhìn sơ có vẻ mỏng manh, nhưng nó sắc bén vô cùng, lông tơ thổi nhẹ cũng đứt, không hỗ danh là tác phẩm phong lò cuối đời của Tào Cấp.
Chỉ có điều loại vũ khí dao găm này, chưa được công khai ra ngoài.
Lại thêm nó luôn được Đặng Tắc bảo quản trong tay, vì thế cũng không ai biết tới.
Chu Phúc thấy Tào Niệm rõ ràng sợ ra mặt, thế mà vẫn gắng gượng mạnh mẽ, tỏ ra vẻ kiên cường, trong lòng thầm tán thưởng.
-Thế thì đi theo sau ca ca, không được manh động.
Lúc này, hai chiếc thuyền buôn khác, đã áp sát qua đây.
Chu Phúc cũng nhìn ra, thuyền buôn này chạy không khỏi thuyền biển của hải tặc, đành phải đế ba chiếc thuyền buôn áp sát vào nhau, hình thành lục địa trên biển. Ba trăm quân hãm trận, vốn dĩ phân tán trên ba chiếc thuyền buôn, giờ đây lại tụ họp lại một chỗ.
Đám ô tặc này, thật là ngông cuồng!
-Chuẩn bị giao phong!
Chu Phúc lớn tiếng hô hào.
Bỗng nhiên, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748785/chuong-718.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.