Sau khi rời khỏi Thiên Hạ Lầu trở về nhà, Tào Bằng mới vỡ lẽ ra, hôm nay Giả Hủ tìm hắn nói những lời như vậy, chỉ sợ là có dụng ý khác. Trình Dục muốn xin phong vương cho Tào Tháo? Chuyện này đúng ra là đâu cần phải lén lén lút lút, một mình chạy tới báo cho mình biết. Nếu quả thật Trình Dục muốn làm như vậy, thì chỉ cần đợi sau khi trở về Hứa Đô, thăm hỏi một chuyến, rồi trực tiếp đề xuất trên buổi nghị triều, thì tự nhiên sẽ rõ ngay thôi…
Nhưng mà tại sao Giả Hủ lại một mình tìm đến ta để nói chuyện này?
Tam quốc, là thời đại của vó ngựa và lưỡi mác, đồng thời cũng là thời đại ta lừa ngươi gạt.
Chớ có coi thường trí tuệ của người thời này, ở phần lớn mọi thời điểm, một câu nói hay một hành vi thông thường cũng đều ẩn chứa một dụng ý khác.
Rốt cục là Giả Hủ có dụng ý gì?
Chẳng lẽ lại muốn mình đứng ra sao?
Danh tiếng của Tào Bằng đã đủ tệ rồi!
Nếu lúc này còn nhảy ra làm con chim đầu đàn, thì e sẽ khiến người trong thiên hạ trách mắng.
Thậm chí ngay cả những lão tiên sinh ở thư viện Phù Hí Sơn đều cũng sẽ không đứng về phía hắn, thậm chí còn trách mắng hắn thậm tệ.
Chẳng lẽ Giả Hủ muốn hại mình?
Những suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu hắn, trở đi trở lại.
Về đến nhà, Tào Bằng cơm cũng chẳng buồn ăn, rúc luôn vào thư phòng, không bước ra nữa.
Tào Nam đang mang thai, vài ngày nữa sẽ trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748754/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.