Chương trước
Chương sau
- Con còn muốn chạy sao?
Tôn Thượng Hương tỏ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tôn Thiệu.
Nàng đến Phú Xuân lúc chạng vạng rồi đến nhà tổ tiên thì nghe Đại Kiều phu nhân nói bóng gió vài câu để thăm dò ý tứ. Tôn Thiệu muốn rời khỏi Giang Đông, tìm một lối thoát khác, gây dựng một sự nghiệp. Tâm trạng thì có thể lý giải được nhưng rất khó khăn. Đại Kiều phu nhân hiểu rất rõ ràng. Chớ nói là rời khỏi Giang Đông. Cho dù là rời khỏi tòa nhà này cũng là điều vô cùng khó khăn. Vị trí của Tôn Quyền bây giờ đã củng cố, trên dưới của tòa nhà này đều là tai mắt của hắn. Nếu không phải phía sau tòa nhà này là vùng đất trọng địa, hơn nữa còn có sự kiên trì của Ngô Quốc Thái nên Tôn Quyền không thể nào cài vào gián điệp bên trong. Nếu không chỉ sợ rằng nói chuyện tán dóc, ngay đến cả ngủ nghỉ cũng không dám.
Tòa nhà to như vậy mà chỉ có hơn mười người nô tỳ.
Hơn nữa những người nô tỳ này phần lớn là do Đại Kiều phu nhân năm đó khi về làm người của Tôn gia đã mang theo. Cho nên không phải lo lắng sự trung thành của họ.
Tuy nhiên, nếu muốn chạy ra ngoài thì phải có người bên ngoài tương trợ. Vì thế Đại Kiều phu nhân mới thăm dò ý kiến của Ton Thượng Hương để hành động.
Tôn Thượng Hương đã hơn hai mươi tuổi.
Chiếu theo tập tục Đông Hán thì nếu mười sáu tuổi mà chưa lấy chồng thì xem như là quá lứa.
Nhưng Tôn Thượng Hương rất được lão phu nhân Ngô Quốc Thái yêu thương, hơn nữa lại giỏi thương đao, tính tình có chút kiên cường nên lại càng không có người dám cưới.
Đương nhiên cũng là vì Tôn Thượng Hương không muốn bị gả đi. <!--Ambient video inpage desktop-->
Cho nên bây giờ nàng vẫn sống một mình một chỗ, ngày thường huấn luyện một đám tỳ nữ gia đinh, toàn bộ giống như theo quy củ trong quân đội. Ở Ngô Quận, hầu như tất cả mọi người đều biết danh của đám gia đinh tỳ nữ của Tôn Thượng Hương, rất ngang ngược kiêu ngạo. Thậm chí đến Ngô hầu phu nhân cũng không thể không nhượng bộ.
Rất nhiều người đánh giá Tôn Thượng Hương tính tình kiêu ngạo hung hăng.
Tuy nhiên cũng có người cho rằng Tôn Thượng Hương có phong thái của đấng tu mi, khí chất đại trượng phu, rất giống khí khái của Tôn Bá Phù năm xưa.
Tôn Thượng Hương không ở Phú Xuân mà ở một tòa nhà khác ở Ngô huyện. Ngô Quốc Thái rất sủng ái nàng. Tôn Quyền thờ ơ với nàng. Vì thế Tôn Thượng Hương càng thêm ngang ngược kiêu ngạo. Hàng năm nàng đều trở về tòa nhà tổ tiên, nán lại một thời gian. Thứ nhất là để du sơn ngoạn thủy, thứ hai cũng là để làm bạn với mẹ con Đại Kiều.
Tôn Thượng Hương ngang ngược kiêu ngạo nhưng không hề ngu xuẩn.
Nàng đã rất nhạy bén, bắt được ý tứ từ trong lời nói của Đại Kiều phu nhân, rồi sau đó gặng hỏi Tôn Thiệu, liền dễ dàng tìm ra được đáp án.
Tôn Thiệu thì dũng mãnh. Còn phu nhân thì hiền lành, nếu so với Tôn Thượng Hương thì dường như kém đi vài phần.
Tôn Thiệu hơi sợ vị cô cô này, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn kiên quyết gật đầu như cũ.
Đại Kiều phu nhân lộ ra vẻ kích động ở bên cạnh, yên lặng không nói lời nào. Tôn Thượng Hương nhìn bốn mẹ con trước mắt, một hồi sau lại thở dài một tiếng.
- Vậy ngươi có nghĩ đến là sẽ đi về đâu chưa?
- Cháu, cháu, cháu nghĩ sẽ đi Lương Châu.
- Lương Châu?
- Cháu nghe nói bây giờ Lương Châu phồn hoa giàu có, đông đúc, hơn nữa đang không ngừng phát triển.
Năm ngoái quận Hà Tây bành trướng qua núi Thạch Chủy, tiến vào thảo nguyên Mạc Bắc, liên tiếp tiến vào phía tây của quận Tửu Tuyền, ba mươi sáu nước đều thượng biểu quy thuận.
Bây giờ là lúc nam nhi đại trượng phu gây dựng sự nghiệp. Cháu tiến về phía bắc lập công, sẽ không phụ oai danh của phụ thân.
Mỗi một người nam nhi đều có hoài bão có thể dương oai ở nơi khác, thành lập sự nghiệp.
Ngay cả đến Tào Tháo thì năm xưa cũng chỉ hy vọng được làm Định Xa hầu lưu danh sử sách thôi. Tuy rằng Tôn Thiệu bị nhốt trong tòa nhà tổ tiên ở Phú Xuân nhưng không phải bị ngăn cách với nhân thế. Sự phát triển của Lương Châu mấy năm nay thường xuyên truyền đến tai hắn. Thân là võ tướng, hắn càng hy vọng có thể được giống như Hoắc Khứ Bệnh, mở rộng biên cương lãnh thổ, tiêu diệt Hồ Lỗ. Chỉ có điều bây giờ Tôn Thiệu như cá chậu chim lồng, chỉ có thể nuôi hy vọng mà thôi. Nếu hôm nay mà Tôn Thượng Hương không nói chuyện với hắn thì ngược lại hắn cũng không sợ Tôn Thượng Hương khó xử. Vì hắn biết, giữa Tôn Quyền và Tôn Thượng Hương cũng không có nhiều hảo tình.
Tôn Thượng Hương là người nữ tử có khí khái tu mi khác biệt với Tôn Quyền. Có thể nói là từ nhỏ Tôn Thượng Hương đã được huynh trưởng Tôn Sách chăm sóc lớn lên nên trong cảm nhận của nàng Tôn Sách như một người cha của mình.
Cho nên vô tình nàng cũng nhiễm tính tình của Tôn Sách, là rất cương liệt và ngay thẳng phóng khoáng.
Còn Tôn Quyền thì sao? Vốn Tôn Quyền lớn lên bên cạnh Tôn Kiên. Sau khi Tôn Kiên chết thì làm trợ thủ cho Tôn Sách. Từ khi rất nhỏ Tôn Quyền đã một mình một cõi, tâm tư suy nghĩ cũng khác. Sau khi Tôn Sách chết đi thì Tôn Quyền tiếp quản Giang Đông. Tuy rằng đây là di mệnh của Tôn Sách nhưng Tôn Thượng Hương vẫn cảm thấy không phục. Đặc biệt, việc Tôn Quyền nhốt Tôn Thiệu, dốc sức tiêu diệt sức ảnh hưởng của Tôn Sách ở Giang Đông khiến cho Tôn Thượng Hương vô cùng bất mãn.
Mấy năm nay gặp mẹ con Tôn Thiệu, sao nàng không biết được.
Chỉ có điều nàng bất lực không thể thay đổi, chỉ có thể âm thầm quan tâm.
Hàng năm, thời gian mấy tháng nàng ở Phú Xuân, nói thực ra cũng là hy vọng để cho mẹ con Đại Kiều và Tôn Thiệu có thể thoải mái một chút.
Việc này cũng có thể giúp đỡ được cho Tôn Thiệu.
Nhưng thật không ngờ là Tôn Thiệu lại nảy sinh ý muốn trốn đi, muốn đi đến phía bắc Lương Châu.
Giang Đông ở đông nam, Lương Châu ở tây bắc, cách nhau ngàn vạn dặm. Tôn Thượng Hương nhíu mày, lộ ra vẻ khó xử.
- Thiệu, ngươi cũng biết như vậy sẽ rất khó, về sau làm sao có thể quay đầu lại được.
- Quay đầu lại?
Tôn Thiệu cười lạnh một tiếng:
- Có gì mà đáng phải quay đầu lại? Phụ thân đã mất. Giang Đông đã không còn là chỗ dung thân cho mẹ con cháu nữa. Bây giờ tuy nói rằng có tổ mẫu và cô cô quan tâm, nhưng có thể quan tâm được trong bao lâu? Thúc thúc muốn cháu đi Hứa Đô. Nhưng đó chỉ là mượn đao giết người mà thôi. Tuy rằng cháu nhỏ tuổi nhưng không ngu si. Nếu cháu đi Hứa Đô thì chẳng lẽ có thể quay đầu lại sao? Cuối cùng không phải vẫn trở thành một quân cờ trong tay thúc phụ sao?
Cô cô, đây không phải điều cháu mong muốn. Cháu cũng không muốn ở lại đây.
Nếu cháu và muội muội vẫn tiếp tục cuộc sống ở đây thì chưa chắc có thể được chết già.
Cô cô, xin hãy nể mặt phụ thân mà giúp cháu một phen, giúp mẹ con cháu thoát ra khỏi cái lồng giam này, coi như là giúp cho một con đường sống.
Tôn Thượng Hương trầm mặc!
Một hồi lâu sau, nàng nhẹ giọng hỏi Đại Kiều:
- Tẩu tẩu cũng muốn như vậy?
Nếu đã nói đến nước này thì Đại Kiều cũng không còn thiết gì.
Tôn Thiệu nói không sai. Ở lại Giang Đông thì chỉ còn một con đường chết. Cho dù Đại Kiều không nghĩ gì cho bản thân nhưng cũng phải nghĩ cho Tôn Thiệu và hai người con gái của mình. Đúng vậy, bây giờ được lão phu nhân Ngô Quốc Thái chiếu cố, muội muội thì gả cho Chu Du nên vẫn còn có chút đảm bảo. Nhưng sự đảm bảo này có thể kéo dài trong bao lâu? Ai mà có thể nói trước được.
Tôn Thiệu là cháu trai của Tôn Quyền mà còn bị nghi kỵ như vậy.
Tình tỷ muội thân mật thì có thể giữ được trong bao lâu? Dù sao thì nữ nhân ra ngoài như bát nước đổ đi! Tuy nói rằng Tiểu Kiều là muội muội của Đại Kiều nhưng dù sao nàng cũng là Chu phu nhân. Nếu phải suy xét thì nàng cũng phải nghĩ cho tương lai của Chu Du. Còn về phần Chu Du, thực sự thì hắn sẽ làm chủ cho mẹ con của Đại Kiều sao? Bốn mẹ con của Đại Kiều bị nhốt ở Phú Xuân nhiều năm rồi mà số lần Chu Du tới thăm chưa đếm đủ một bàn tay.
Chu Du là dượng của Tôn Thiệu.
Nhưng những gì Chu Du làm được, thậm chí không bằng Trình Phổ lão tướng quân.
Đương nhiên, đứng ở lập trường của Đại Kiều thì có đầy đủ lý do để oán hận Chu Du. Nhưng nếu đứng trên lập trường của Chu Du thì hắn làm vậy cũng vì bảo vệ cho Tôn Thiệu. Dù sao thì Chu Du cũng là đại đô đốc thủy quân Giang Đông, ít người dưới trướng Tôn Quyền có thể bì kịp. Thân phận và địa vị như vậy cộng thêm vào từng làm tâm phúc của Tôn Sách nên luôn bị Tôn Quyền nghi kỵ. Nếu như hắn thường xuyên đến thăm Tôn Thiệu thì chỉ sợ rằng lòng nghi kỵ của Tôn Quyền với Tôn Thiệu và hắn sẽ càng ngày càng lớn. Nếu hành động không đúng thì thậm chí Tôn Quyền sẽ liều lĩnh nghĩ cách xử lý Tôn Thiệu. Tôn Quyền có thủ đoạn, cũng có năng lực. Lúc trước Tôn Quyền có thể bày ra việc giết Lục Tốn bằng thuốc độc thì bây giờ hắn đã đứng đầu Đông Ngô, việc giết Tôn Thiệu dễ như trở bàn tay.
Nhưng cũng chính vì vậy nên áp lực dành cho Chu Du cũng rất lớn.
Đám lão tướng Trình Phổ Hàn Đương sở dĩ vẫn giữ lòng bất mãn với hắn bởi vì hắn tuổi còn trẻ nhưng lại có địa vị cao hơn đám người Trình Phổ. Nhưng thực sự là Chu Du hết sức quan tâm đến Tôn Thiệu. Tóm lại, Giang Đông bên ngoài nhìn như một thể hòa thuận nhưng nội tình bên trong vô cùng phức tạp.
Nếu Đại Kiều có bất cứ sự bất mãn nào thì cũng là do nhiều năm dồn nén mà bộc phát ra.
- Thiệu nói đúng. Nếu cứ tiếp tục ở lại thì chỉ còn con đường chết.
Sự sống chết của ta không quan trọng. Nhưng Thiệu là cốt nhục duy nhất của Bá Phù. Muội muội, ngươi cũng thấy đấy. Ta và Thiệu sinh hoạt ở nơi này, trên danh nghĩa là chủ nhân của tòa nhà này nhưng có mấy người xem chúng ta là chủ nhân? Cho dù là một việc nhỏ nhoi trong vài tấc vuông cũng phải thật cẩn thận khi nói chuyện. Nếu không phải hôm nay muội muội đến đây thì thậm chí chúng ta còn không dám nói lên những điều chất chứa trong lòng.
Muội nói rằng ta có lời oán hận. Đúng thật là ta có chút oán hận.
Sáu quận Giang Đông này là do một tay Bá Phù gây dựng nên. Bá Phù lâm chung, đem giang sơn phó thác cho thúc thúc, ta không có ý kiến. Nhưng hiện tại, Thiệu đã trưởng thành, ngay cả cửa chính của nhà này cũng khó ra ngoài. Cuối cùng chúng ta là chủ nhân hay là kẻ tù tội ở nơi này?
Đại Kiều nói xong thì nước mắt tràn mi.
Hai người con gái thấy mẫu thân rơi lệ thì cũng không kìm nổi khóc theo.
Trong lòng Tôn Thượng Hương không khỏi cảm thấy đau xót, vội vàng ôm hai đứa bé gái vào trong lòng:
- Tẩu tẩu, người xem, để Diễm và Lễ sợ rồi kìa.
Nỗi đau lòng của tẩu tẩu, làm sao Thượng Hương không biết chứ.
Nhưng biết làm sao…
Lời Tôn Thượng Hương nói ra đến miệng rồi lại hóa thành một tiếng thở dài xa xôi.
Sau một hồi lâu, nàng vươn tay kéo Tôn Thiệu vào, lẩm bẩm:
- Nháy mắt mà Thiệu đã trưởng thành rồi. Nếu ca ca còn sống thì nhất định sẽ rất vui.
- Cô cô…
- Thiệu, cháu muốn ta giúp cháu thế nào?
- Cháu… cháu muốn mang mẫu thân rời khỏi cái nơi chết tiệt này.
- Đi Lương Châu?
- Vâng!
- Không hối hận?
- Tuyệt đối không hối hận.
Tôn Thượng Hương cười khổ nói:
- Ta có thể hiểu được tâm tư của cháu. Nhưng cháu phải hiểu được, cho dù ta có thể giúp cháu rời khỏi đây nhưng nếu cháu vừa bước chân ra khỏi Phú Xuân thì nhị thúc của cháu sẽ có hành động ngay. Đến lúc đó, cháu chưa kịp đến Giang Thủy thì đã bị nhị ca bắt được.
Khi đó…
Tôn Thượng Hương nhắm mắt lại, trầm mặc một hồi lâu rồi nói:
- Thiệu, nếu cháu muốn bỏ đi thì ta sẽ giúp cháu.
Chỉ là chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn, tuyệt đối không thể mạo muội hành động. Hơn nữa, cho dù là cháu thoát khỏi Giang Đông thì đi tới phương bắc cũng là một việc khó khăn. Ta nghe người ta nói ở phương bắc có rất nhiều quy củ mới. Ví dụ như chúng ta dùng tiền bạc nhưng đến phía bắc sẽ rất khó dùng.
Hơn nữa, trên đường đi có rất nhiều trạm kiểm soát. Chỉ sợ cháu chưa tới Lương Châu thì đã bị bắt lại rồi.
Đi Lương Châu cần phải có người chỉ đường. Tuy nói rằng cháu ở trong này không có tự do nhưng chung quy không phải lo cơm ăn áo mặc. Khó khăn phải không? Cháu dẫn theo mẫu thân cháu và hai muội muội đi màn trời chiếu đất như vậy sao? Cho nên chuyện này phải có kế hoạch tỉ mỉ. Phải có một kế sinh nhai tốt mới được.
Lời Tôn Thượng Hương nói khiến Tôn Thiệu mừng rỡ.
Sao hắn không hiểu ra rằng Tôn Thượng Hương không miễn cưỡng với hắn, mà là thật lòng muốn giúp hắn chứ. Quay đầu liếc nhìn qua mẫu thân hắn thấy trên gương mặt tái nhợt kia nở ra một nụ cười. Nụ cười này đúng là thiên kiều bá mị! Từ sau khi Tôn Sách qua đời thì chưa bao giờ Tôn Thiệu thấy mẫu thân cười rạng rỡ đến như vậy. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng dồn tâm tư đang kích động xuống, cung kính hỏi:
- Vậy xin hỏi cô cô có chủ trương gì?
- Đi Lương Châu…
Tôn Thượng Hương khẽ mỉm cười.
- Có lẽ người kia có thể giúp đỡ.
- Ai?
Tôn Thượng Hương cười nói:
- Cháu chớ cần hỏi người này. Như vậy đi, sáng sớm ngày mai cháu theo ta đi tới Sơn Âm. Sau đó chúng ta sẽ đi tới Hạ Tề.
- Hả?
- Ta tin tưởng Hạ Công Miêu sẽ không giống như dượng cháu khoanh tay đứng nhìn.
- Nhưng cháu nghĩ rằng ra ngoài rất khó.
Tôn Thượng Hương cười lạnh một tiếng:
- Có gì mà phải khó khăn. Ta cũng muốn xem là người nào dám ngăn trở ta mang cháu ra khỏi cánh cửa này.
***
Đúng như lời Tôn Thượng Hương nói, trong tòa tổ trach của Tôn thị ở Phú Xuân này không có ai dám ngăn cản nàng.
Ai mà không biết tiếng tăm của Tôn Thượng Hương. Càng không cần phải nói đến đám tỳ nữ của nàng, mỗi người đều nhanh nhẹn dũng mãnh. Kẻ nào chọc giận vị trưởng công chúa Giang Đông này thì sẽ chết ngay. Mấy năm nay, người chết trong tay Tôn Thượng Hương cũng nhiều vô số.
Nàng vẫn luôn ngang ngạnh liều lĩnh như trước.
Tuy là không thể ngăn cản được nhưng cũng không thể ngăn bọn gia thần báo tin cho Tôn Quyền.
Chỉ có điều lúc này Tôn Quyền phải đối mặt với một chuyện khác. Sứ đoàn thứ mười ba của Tào Tháo đã đến Giang Đông. Người đứng đầu phái đoàn cũng không hề xa lạ gì với người Giang Đông, đó là Khoái Việt Khoái Dị Độ.
Lần này Khoái Việt đi có hai chuyện.
Một là sắp xếp việc hôn sự giữa Tôn Thiệu và con gái của Tào Tháo. Còn việc kia là phong chức Đại tư mã của Tôn Quyền.
Chức Đại tư mã này là một chức trong tam công.
Tuy nói rằng Tào Tháo đã cắt giảm đi hầu hết chức quyền của chức tam công trong phủ thừa tướng, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, bao gồm Tôn Quyền, thì vẫn là một hấp dẫn rất lớn. Chức tam công kia thật là đỉnh cao của vinh quang. Chớ nói Tôn Quyền, ngay cả vị hoàng thân quốc thích ở tận Ích Châu xa xôi kia, là rường trụ của Hán thất, Lưu Chương, cũng nhìn chức vị đó như hổ rình mồi. Nếu không thì y cũng không chủ động xin Tào Tháo phong thưởng cho chức Đại tư đồ.
Chức Đại tư đồ hiện tại là Vưu Thắng đại tư đồ.
Tôn Quyền vốn không được xem là con cháu sĩ tộc. Tôn Kiên chỉ xuất thân là thương nhân mà thôi.
Nếu như có được đại danh tư mã thì đối với Tôn thị gia tộc là một việc hết sức vinh dự. Đối mặt với sự hấp dẫn như vậy, làm sao Tôn Quyền có thể từ chối?
Hơn nữa, trong thâm tâm hắn đã đồng ý hôn sự với Tào Tháo. Cho nên khi tin tức truyền tới từ Phú Xuân, Tôn Quyền không hề để ý.
- Nếu là Thượng Hương mang nó ra ngoài thì cứ để nó đi theo.
Còn nữa, mẹ nó và muội muội của nó đều ở trong tay ta, sao có thể gây ra sức ép gì? Về phần Hạ Tề…
Tôn Quyền ngược lại có chút băn khoăn. Hạ Tề là do một tay Tôn Sách đề bạt lên, hơn nữa chiến công hiển hách. Có thể nói, Hội Kê Sơn Việt có được như ngày hôm nay chính là bởi vì Hạ Tề trấn thủ ở Sơn Âm. Tôn Thượng Hương mang Tôn Thiệu đi thăm hỏi Hạ Tề, ngược lại cũng không phải việc trọng đại gì. Chẳng lẽ Hạ Tề dám vì Tôn Thiệu mà tạo phản? Hạ Tề có xuất thân sĩ tộc. Mặc dù không thể so sánh với Cố thị ở Ngô huyện, Lục thị ở Tùng Giang, nhưng cũng là một đại gia tộc.
Cho nên Tôn Quyền không hề lo lắng.
Sớm muộn gì Tôn Thiệu cũng phải đi Hứa Đô. Vậy thì hãy để cho hắn đi tiêu dao mấy ngày ở Phú Xuân.
Cho nên Tôn Quyền không cần phải vặn hỏi chuyện này, ngược lại phái người nói cho bên Phú Xuân:
- Thiệu là con trai trưởng của đại huynh, là trưởng tôn của Tôn thị, xuất thân gia môn, vì sao chỉ một chuyện bình thường cũng cần bẩm báo. Tẩu tẩu ở nhà mà thiếu thốn bất cứ gì, nếu có chút chậm trễ thì chém không tha.
Nghe ra thì dường như Tôn Quyền hết sức yêu thương cả nhà Tôn Thiệu.
Nhưng suy nghĩ kỹ thì có thể thấy được ý tứ của hắn: “hãy canh chừng thật kỹ Đại Kiều và hai đứa con gái thật kỹ cho ta!”
Có câu là nhà đế vương không có thân tình.
Tôn thị không phải là nhà đế vương. Nhưng thực sự Tôn Quyền có lòng kiêng kị với Tôn Thiệu, so với nhà đế vương còn vô tình tàn nhẫn hơn nhiều.
***
Ở ngoài phủ Ngô hầu, Gia Cát Lượng ưu tư suy nghĩ.
Bên cạnh hắn, khuôn mặt của Lỗ Túc và Gia Cát Cẩn cũng đầy vẻ chua xót.
- Khổng Minh, xem chừng như vậy… hôm nay Ngô hầu tuy chưa đồng ý với ngươi. Nhưng dù sao ông ta cũng triệu kiến ngươi, chứng tỏ trong lòng Ngô hầu cũng không hề phản đối.
Gia Cát Cẩn vỗ vỗ vào vai Gia Cát Lượng, nhẹ giọng an ủi.
Đối với người huynh đệ của mình, Gia Cát Cẩn rất oán giận nhưng cũng rất đồng tình.
Đối với sách lược “Tam phân thiên hạ, Tôn Ngô liên thủ, chống đỡ Tào Tháo” của Gia Cát Lượng, Gia Cát Cẩn vô cùng tán thành. Không chỉ có Gia Cát Cẩn, bao gồm Lỗ Túc cũng vô cùng coi trọng sách lược này của Gia Cát Lượng. “Thiên hạ tam phân” và “Tháp thượng sách” của Lỗ Túc đều có hiệu quả kỳ diệu như nhau. Thậm chí ở một mức độ nào đó, “Tam phân thiên hạ”có phần chi tiết hơn và chu đáo hơn so với “Tháp thượng sách”. Đồng thời có thể nói nó có phần hay hơn vài phần so với “Tháp thượng sách”. Thế cho nên khi Lỗ Túc nghe thấy “Thiên hạ tam phân” của Gia Cát Lượng đã phải buồn bã thở dài “Ta không bằng Khổng Minh rồi.”
Khi Lỗ Túc nói ra thì lại càng có ý oán giận Gia Cát Cẩn:
- Vì sao Tử Du không tiến cử Khổng Minh cho chủ công, có thể giúp Lưu Bị có thêm sự giúp đỡ.
Gia Cát Cẩn chỉ cười khổ.
Huynh đệ này của mình không phải hắn có thể khuyên nhủ được.
Từ nhỏ, Gia Cát Lượng luôn muốn giữ chủ trương của mình. Đừng nói là Gia Cát Cẩn, đến thúc phụ Gia Cát Huyền khi còn sống cũng không thể khuyên bảo được Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng cho rằng tuy Giang Đông có ranh giới là Trường Giang, có thể thủ một cõi nhưng không thể giành được thiên hạ.
Nguyên nhân là gì?
Vô cùng đơn giản!
Thật sự bố cục của Giang Đông quá nhỏ.
Ở một mức độ nào đó, Gia Cát Lượng tán thành cách nói của Tào Bằng “Đông tây tranh hùng, nam bắc giành giật”. Đây cũng là một nguyên nhân vì sao Gia Cát Lượng sau khi giúp đỡ Lưu Bị cướp lấy Kinh Châu, chiếm lấy Tây Xuyên đã phải liều chết xuất quân ra Kỳ Sơn đánh chiếm Quan Trung. Theo chiến lược mà nói thì Tây Xuyên hay Kinh Sở đều chỉ là miếng ván lót cầu, không đủ để làm nền tảng. Nếu như thực sự muốn cướp lấy thiên hạ thì phải chiếm lĩnh Quan Trung.
Nhưng tài nguyên ở phương nam thật sự là quá ít.
Thử nghĩ, lấy tất cả nhân khẩu tổng cộng của Giang Đông và cả Kinh Châu, Tây Xuyên cũng khó bằng cho được phương bắc.
Dựa vào ranh giới con sông Trường Giang lớn thì chỉ có thể an phận một góc.
Lúc trước, Gia Cát Lượng qua sông du thuyết ở Đông Ngô, đã có một cuộc khẩu chiến quần nho, có thể nói là vô cùng náo loạn. Nhưng Gia Cát Lượng cũng biết là làm như vậy thì có thể nói cho Tôn Quyền biết được quan điểm của chính mình, nhưng đồng thời cũng sẽ đắc tội với phần lớn người ở Đông Ngô.
Trong lịch sử, Gia Cát Lượng khẩu chiến quần nho khiến cho Hoàng Cái phải ra mặt.
Thế còn hôm nay?
Vì Tào Tháo khắc chế nên không ai có ý định dám xuất binh Giang Đông, ngược lại khiến tình hình Giang Đông càng suy yếu đi.
Thêm đám người Tuân Diễn luôn hỏi thăm nên càng khiến cho người Giang Đông quyết tâm an phận.
Võ tướng không sợ chết, cũng không có nghĩa là bọn họ lỗ mãng. Nếu thủy chiến ở Trường Giang thì Giang Đông không hề sợ Tào Tháo. Nhưng nếu vứt dài lấy ngắn, đổ bộ Kinh Sở, lục chiến với Tào Tháo thì không phải là một ý kiến hay. Vì không có nhóm võ tướng nào ủng hộ nên tuy rằng thanh danh của Gia Cát Lượng vang dội nhưng vẫn là thế đơn lực yếu. Cho dù có Lỗ Túc và Gia Cát Cẩn giúp đỡ nhưng cũng không thể thay đổi nhiều tình hình của Gia Cát Lượng được.
Hôm nay Lỗ Túc dẫn Gia Cát Lượng đến bái kiến Tôn Quyền.
Vậy mà Tôn Quyền lại đang bận tiếp đã Khoái Việt, thảo luận về chuyện đảm nhiệm chức Đại tư mã.
Vì thế nên vị trí của Gia Cát Lượng càng thêm bẽ bàng. Ở phủ Ngô hầu một lát thì hắn đành phải cáo từ ra về.
- Huynh trưởng yên tâm, ta không giận đâu.
Chỉ có điều toàn thể Giang Đông lại không có một người nhận biết được tình thế nguy hiểm này. Tử Kính, nếu như cứ tiếp tục thế nay thì chỉ sợ lúc Lưu hoàng thúc diệt vong cũng chính là ngày tàn của Giang Đông. Ngô hầu không hiểu nặng nhẹ, chỉ đắc chí với một hư chức Đại tư mã. Đó không phải là một việc mừng, cũng không phải là việc tốt.
Lỗ Túc tỏ vẻ xấu hổ.
- Khổng Minh, ăn nói cẩn thận!
- Ta…
Gia Cát Lượng đột nhiên hiểu rõ, nơi này không phải là Trường Sa mà là Giang Đông.
Những lời mình vừa nói lúc nãy có phần hơi quá. Nhung cũng có thể hiểu được. Gia Cát Lượng năm nay không đến ba mươi tuổi, sau nhiều lần bị đả kích thì không khỏi có chút bực dọc. Hắn chắp tay xin lỗi Lỗ Túc. Còn Lỗ Túc thì chỉ khẽ mỉm cười, tỏ vẻ không để ý đến lời lẽ của Gia Cát Lượng.
- Khổng Minh, lời nói vừa rồi tuy rằng hơi quá nhưng không phải không có đạo lý.
Môi hở răng lạnh, làm sao ta không biết? Nhưng trong trường hợp này, lão già Tào Tháo xảo trá đột nhiên thu binh. Bây giờ lại giở trò lợi dụng khiến cho trên dưới Giang Đông phân tâm. Tuy nhiên, Ngô hầu cũng không phải là kẻ ngu ngốc, tất nhiên có thể cảm thấy điều đó. Nhưng có điều, trong lúc nhất thời Ngô hầu vẫn chưa hạ được quyết định. Nếu như Ngô hầu quyết đoán mà chỉ nghe lời ngươi thì cũng không ổn. Khổng Minh, ta cần ngươi đi gặp một người khác. Chỉ cần người này ra mặt thì biết đâu có thể làm Ngô hầu thay đổi chủ ý.
Gia Cát Cẩn nghe được thì ngẩn ra rồi hiểu ngay:
- Lời Tử Kính nói, chẳng lẽ là hắn?
- Đúng vậy!
Lỗ Túc nói:
- Năm xưa Bá Phù mất, trước khi lâm chung có nói: « nội sự không quyết thì hỏi Trương Chiêu. Ngoại sự không quyết thì hỏi Chu Du ». Nay đại quân của Tào Tháo đến gần, chính là lúc bàn ngoại sự. Dù sao Tử Bố cũng già rồi, thiếu vài phần quả quyết. Nhưng Công Cẩn thì khác, có thể hiểu được nặng nhẹ.
- Vậy ta sẽ dẫn Khổng Minh đi Sài Tang?
- Ừ.
Ba người vừa đi vừa thảo luận kế sách.
Nhưng một gia thần vội vàng từ trong nha ra báo cáo.
- Lão gia, vừa rồi có tin tức tới nói, Chu đô đốc đã rời khỏi Sài Tang, đang trên đường về đây.
Lỗ Túc nghe được thì mừng rỡ, cười với Gia Cát Lượng:
- Khổng Minh, xem ra Công Cẩn cũng nắm được tin tức. Nếu hắn trở về thì tất nhiên sẽ khuyên bảo Ngô hầu. Như vậy đi, sáng sớm ngày mai ngươi và Tử Du đi tới Ô Trình, cản đường Công Cẩn lại. Đến lúc đó nói cho hắn nghe lợi hại thế nào, nhất định có thể khiến Ngô hầu có quyết định. Ta ở lại Ngô Quận ổn định thế cục cho các ngươi. Nếu như có biến cố gì thì ta sẽ lập tức báo cho các ngươi.
Gia Cát Cẩn và Gia Cát Lượng nhìn nhau gật đầu.
- Như vậy ta về trạm dịch chuẩn bị.
Gia Cát Lượng chắp tay cáo từ, vội vàng trở về trạm dịch.
Chu Du đã trở lại!
Nói vậy thì chuyện này vẫn có thể biến chuyển được.
Đứng trước gương đồng, nhìn hình bóng mờ ảo trong đó, Gia Cát Lượng thở dài một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ cô đơn.
Không ngờ là Tào Tháo lại có thể có sức khắc chế lớn như vậy.
Sau khi cướp lấy Kinh Sở, đối mặt với Giang Đông hấp dẫn lớn như vậy mà không xuất binh chinh phạt.
Người này thực sự kiêu hùng!
Một đêm qua đi. Hôm sau Gia Cát Lượng thức sớm, thay đổi xiêm y, chuẩn bị ra ngoài. Không ngờ thấy Gia Cát Cẩn vội vã chạy đến dịch quán. Nhìn thấy Gia Cát Lượng thì Gia Cát Cản hoang mang, rối loạn khẩn trương, kéo tay Gia Cát Lượng lại
- Khổng Minh, việc lớn không tốt rồi!
- Huynh trưởng, xảy ra chuyện gì khiến người kích động vậy?
- Tào Tháo, Tào Tháo, Tào Tháo…
Gia Cát Cẩn vất hít một hơi, lắp bắp nói:
- Tào Tháo, hắn đã xuất binh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.