Điều này thì Y Tịch lại không mong muốn.
Gia Cát Lượng nói:
-Tấm lòng của Huyền Đức Công trời đất có thể chứng giám.
<!--Ambient video inpage desktop-->
Sở dĩ đến nói chuyện với Cơ Bá tiên sinh, là vì muốn xóa bỏ mối lo ngại trong lòng tiên sinh. Huyền Đức Công nguyện phò tá đại công tử lên kế vị, cai quản chín quận Kinh Tương.
Về điểm này, Cơ Bá tiên sinh không cần phải lo. Có đại công tử ở đây, Huyền Đức Công nhất định sẽ tận lực phò tá, tuyệt đối không để tiên sinh phải khó xử.
Chỉ cần Lưu Kỳ còn sống một ngày, thì Kinh Châu sẽ vẫn là địa bàn của đại công tử hắn.
Còn bọn ta, chỉ là người đến sống nhờ mà thôi.
Y Tịch cũng hiểu rất rõ, với tài năng của Lưu Kỳ, không đủ để làm chủ Kinh Châu.
Nếu như có Lưu Bị phò tá, thì ngược lại có thể ngồi vững ở chín quận Kinh Tương. Còn về một ẩn ý khác trong lời nói của Gia Cát Lượng, thì Y Tịch lại vô ý bỏ qua mất! Phò lập Lưu Kỳ là để báo đáp ơn chi ngộ với Lưu Biểu, còn về phần sau này sẽ thế nào, thì phải xem bản lĩnh của Lưu Kỳ.
Y Tịch đâu có thể sống lâu được như thế, những việc sau này làm sao mà có thể lo cho hết?
Còn nữa, tuổi tác của Lưu Bị lớn hơn Lưu Kỳ, nói không chừng…
Nếu quả đúng như vậy, thì Kinh Châu chưa chắc sẽ phải đổi chủ.
-Phải làm thế nào?
Lời này của Y Tịch vừa nói ra, Gia Cát Lượng như trút được một hơi thở phào.
Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748694/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.