Hoàng Trung bằng lòng giải giáp quy điền, cứ như vậy mà về quê sao?
Câu trả lời rất rõ ràng, ông ta cũng không muốn như thế! Nhớ ngày đó, ông ta rời khỏi quê hương, một lần nữa tòng quân là vì hy vọng có thể lập được công lao, tạo dựng sự nghiệp, nhưng cuối cùng vẫn chưa gặp được chủ công đáng để đi theo. Thành Mã, Trương Tư, thậm chí Lưu Biểu, Lưu Bàn, hay Lưu Hổ sau này, họ đều hoặc là cẩn thận đề phòng, hoặc là vứt bỏ không thương tiếc. Hai mươi năm qua, ông ta hoàn toàn không lập được chút công danh gì, cứ như vậy mà trở về quê, làm sao có thể cam tâm tình nguyện!
Thế nhưng, ông ta không còn sự lựa chọn nào khác.
Hoàng Trung biết, Tào Bằng có lẽ là quý nhân của ông ta, nhưng lại không thể quy thuận.
Một khi quy thuận Tào Bằng, liền có nghĩa ông ta là người phản chủ cầu vinh. Điều này đối với Hoàng Trung mà nói, chắc chắn là kết quả không thể chấp nhận. <!--Ambient video inpage desktop-->
Nhưng ngoại trừ Tào Bằng, còn ai trọng dụng ông ta?
Trong lòng Hoàng Trung cảm thấy vô cùng rối loạn…
Về Kinh Châu, không thể được!
Khoái Chính thả ông ta về, đã là gánh trách nhiệm lớn trên vai. Nếu trở lại Kinh Châu, chẳng khác nào bất nghĩa với Khoái Chính, cũng không hợp với quy tắc đối nhân xử thế của ông ta. Hơn nữa, về Kinh Châu để làm gì? Hồ Dương thất bại thảm hại, Lưu Biểu cho dù không truy cứu, Lưu Bàn cũng chưa chắc có thể dễ dàng tha thứ để ông ta sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748688/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.