Khoảng cách từ Cức Dương đến Vũ Âm tuy không xa lắm, nhưng đó là đối với người trưởng thành. Dù sao Đặng Ngải mới có mười tuổi, ngay cả Trương Xương Bồ, thật tình mà nói, chỉ là hai đứa bé, đi mới được một ngày, khi hai người trọ nhờ ở một nhà nông, đã bị Đặng Chi dẫn người đuổi kịp.
Nhìn thấy đoàn người của Đặng Chi, Trương Xương Bồ thở phào nhẹ nhõm. Nàng đi ra ngoài cùng với một người không khác gì là tiểu chủ công, áp lực không phải là nhỏ, nói chung Đặng Ngải lúc nào cũng cố ý biểu hiện ra dáng vẻ của một người đàn ông, cố gắng trấn an Trương Xương Bồ, nhưng tiểu nha đầu này lại rất sâu sắc đã phát hiện được, cái nắm tay nhỏ của Đặng Ngải luôn nắm chặt, nói chuyện thì lại hơi cà lăm.
- Thúc phụ, cậu đã đồng ý?
Đặng Ngải nhìn thấy tư thế này của Đặng Chi, ngược lại càng thêm căng thẳng, dù sao với hành vi tự lấy lệnh tiễn, lén lút trốn đi ở trong quân cũng là tội lớn, nếu như Tào Bằng mượn cớ nổi giận, sai người bắt y trở về cũng không có gì không được. Nhưng người đến lại là Đặng Chi, làm cho trong lòng Đặng Ngải nảy sinh hy vọng.
Vội vã đuổi theo như vậy, rốt cục Đặng Chi cũng đã đuổi kịp hai tiểu hài tử trốn nhà đi, tảng đá lớn trong lòng được hạ xuống. Nếu nói Tào Bằng không quan tâm Đặng Ngải là nói dối, nếu Đặng Ngải có sơ xuất gì, Đặng Chi chỉ có thể quay về mà tự vẫn khi báo lại với Tào Bằng và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748646/chuong-579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.