Tào Bằng cầm một lá thư và một thanh kiếm, từ trong thư phòng lao ra. Trong sân lúc này, Triệu Vân và Bàng Đức đang giương cung bạt kiếm, đứng sừng sững trừng nhau, ai nấy đều lộ sát khí. Triệu Vân không phải là một người giỏi ăn nói, đồng thời lại càng không thích nói xấu sau lưng người khác, chỉ có điều là do lúc nãy không nhịn được nữa, mới nói ra những lời như vậy. Tuy nhiên y cũng không có ý nói Tào Bằng là “Trụ Vương” mà là nói đến Tào Tháo. Trên lập trường của Triệu Vân, Tào Tháo mượn danh thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, phá bỏ luật pháp của tổ tiên, lập nên thừa tướng mới, vốn là Hán tặc. Cho nên, tất cả những kẻ làm việc cho Tào Tháo đều là “giúp Trụ làm tàng” (ý nói là giúp kẻ xấu làm điều ác, Trụ ở đây là chỉ Trụ vương, đại diện cho cái ác, cái xấu).
Cho nên, Triệu Vân chỉ có thể làm võ tướng, chứ không thể làm thuyết khách.
Bàng Đức thì bất kể người mà Triệu Vân nói tới là ai.
Y là gia tướng của Tào Bằng, Triệu Vân nói y “giúp Trụ làm tàng”, đương nhiên là ám chỉ Tào Bằng. Nói cho cùng, Tào Bằng đối với Bàng Đức không tệ, coi y như người tâm phúc. Kể từ hồi bị bắt ở vịnh Lô Thủy, cho đến sau này Bàng Đức quy thuận, Tào Bằng đối đãi với Bàng Đức phải nói là hết sức thân tình nồng hậu. Còn Bàng Đức thì sao? Y lại là một người thẳng tính, người kính ta một thước, ta kính người một trượng, đối với ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748637/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.