Mới trở về không lâu sao lại muốn đi?
Trương thị ở trong Tào phủ huyện Huỳnh Dương than thở oán trách.
Tính ra Tào Bằng về nhà cũng đã khoảng được hai năm. Nhưng trong mắt Trương thị thì hai năm chớp mắt là qua, thật sự không đủ để nói. Người làm mẹ đương nhiên là hy vọng đứa con có thể ở bên cạnh bầu bạn. Tốt nhất là mãi mãi ở bên cạnh mình. Năm nay Trương thị cũng gần năm mươi tuổi. Thân thể của bà vẫn còn khỏe mạnh lắm, hơn nữa con cháu đông, không phải lo gia cảnh. Trong mắt người khác có thể xem bà là người hạnh phúc.
Nhưng Trương thị lại không nghĩ như vậy.
Trượng phu đang ở phía tây bắc của Lương Châu, một năm trở về ít nhất hai tháng.
Con gái theo con rể ở Đông quận, cũng khó có thể ở nhà. Bây giờ còn một đứa con thì cũng sắp phải đi. Tuy nói rằng Huỳnh Dương và Nam Dương không cách xa nhau, ít nhất là cũng gần Lương Châu, nhưng trong lòng Trương thị khó tránh khỏi lo lắng trong lòng.
Bà lầm bầm không ngừng trong hành lang, nói là phải đi thu xếp quần áo cho Tào Bằng.
Vốn loại chuyện này cứ để cho bọn tỳ nữ làm là được rồi. Nhưng Trương thị vẫn kiên trì phải chính tay mình thu xếp cho Tào Bằng mới được. Tào Bằng ở bên cạnh lẳng lặng nghe mẫu thân lải nhải, trên mặt hắn nở ra một nụ cười. Mười năm. Hắn tái sinh cho tới bây giờ đã được mười năm.
Đối với gia đình này hắn hết sức yêu thương.
Đối với người mẹ trước mặt, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748625/chuong-558.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.