Buổi tối cuối thu vẫn mang theo hơi lạnh.
Trong đình viện còn lưu lại mùi thơm của hương hoa quế dìu dịu, nếu không cảm thụ từ từ sẽ rất khó nhận ra. Gió thổi nhè nhẹ, bầu trời trong suốt… ánh trăng chiếu rọi xuống đình viện, chiếu lên đám dây leo bám kín trên tường. Bầu trời đầy sao, gió thổi qua mang theo hơi thở căng tràn.
Dưới hiên cửa, một thiếu nữ đang ngồi xổm và giữ lấy vò rượu.
Vò rượu có hai miệng vò, trên đó đang hâm hai bình rượu ngon.
Mùi rượu, hương thơm của hoa…
<!--Ambient video inpage desktop-->
Còn cả ánh trăng, gió thổi…
Tất cả tạo nên một bức tranh mỹ nhân hâm rượu tuyệt đẹp. Khi Tào Bằng bước tới, thiếu nữ ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười tinh nghịch.
- A Phúc, đoán xem ta là ai.
Tào Bằng chợt đứng bần thần ở đó, kinh ngạc nhìn mỹ nhân kia.
Hơi xa lạ nhưng lại có gì đó rất quen… Tuy nhiên vấn đề mấu chốt là, Cao Thuận đang ở đâu?
Thiếu nữ này là ai? Tại sao lại ở đây? Hơn nữa nghe giọng điệu của nàng hình như rất quen thuộc với ta. Nhìn lại kỹ, mỹ nhân này khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, sấp xỉ với Tào Bằng. Nàng cao khoảng một mét bảy mươi lăm, vóc dáng cao gày, vẻ đẹp nở nang. Mái tóc đen nhánh được vén gọn gàng sau gáy, còn được kết một sợi dây màu trắng thả xuống phía sau đầu. Đây là kiểu tóc búi thả thường thấy nhất của thiếu nữ cuối thời Đông Hán.
Một chiếc váy dài màu xanh nhạt được xếp ở trước ngực.
Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748616/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.