Tiếng trống gõ vang trên từng con đường ngõ phố của Hứa Đô, tùng tùng tùng tùng, giờ cấm đã tới, giờ cấm đêm ở Hứa Đô sắp bắt đầu.
Tào Bằng ngồi trong phòng, tai nghe tiếng trống ngoài phố mà trong lòng đang suy nghĩ mông lung.
- Công tử, công tử?
- A, Sử lão đại, thật xin lỗi, ban nãy ta đang nghĩ tới một việc, vì thế…. Nào tới đây, chúng ta cùng uống rượu.
Sử A đã thay quần áo sạch sẽ, ngồi xuống ghế.
Đỗ Kỳ theo hầu bên cạnh, nhưng phần lớn gã chỉ lắng nghe chứ không nói gì.
- Công tử, hình như có tâm sự?
Tào Bằng ngấp một ngụm rượu, gật đầu nói:
- Ta đang nghĩ, đứa trẻ đó liệu có vì ngày hôm nay mà không gượng dậy nổi không, nếu như thế thì thật đáng tiếc.
Sử A nói:
- Ý công tử nói... tên Chu Bất Nghi kia sao?
- Đúng thế, cảm giác hình như hơi quá đáng.
Không biết tại sao Tào Bằng trở về nhà nhưng trong đầu luôn hiện ra bộ dạng hồn bay phách lạc của Chu Bất Nghi, lòng hắn có chút cảm thông, lại có phần thương xót, tuy nhiên cảm giác xâm chiếm nhiều hơn vẫn là sự giận dữ. Ghét nhất là đám người trốn phía sau ngấm ngầm giở trò hại người.
Nếu Chu Bất Nghi là người trưởng thành, có lẽ Tào Bằng sẽ không có nhiều cảm nghĩ như thế.
Thế nhưng….
Mười ba tuổi y đã tới Hứa Đô, liên tục khiêu khích gây chuyện.
Cho dù có ngày y làm nên chuyện nhưng những người đó sẽ giữ lại tính mạng y chứ? Dường như y đã phải gánh chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748614/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.