Chương trước
Chương sau
Lúc đầu, Tào Bằng dự định đi sớm một chút.
Khổng Dung là trưởng giả, trong giới sĩ lâm địa vị thân phận hơn xa so với Tào Bằng. Y đích thân mời, là một vãn bối, đương nhiên phải tới trước.
Nếu để Khổng Dung chờ hắn, thì có vẻ khá thất lễ.
Nhưng không nghĩ rằng, Tào Chương lại tới nhà.
- Tiên sinh, phụ thân nói ta từ nay ở lại Tham Hộ Đình.
Tào Chương vô cùng hưng phấn xoa tay, nhìn qua có vẻ rất cao hứng.
- Tham Hộ Đình?
Tào Bằng không khỏi ngạc nhiên.
Hắn còn chưa biết tới nơi đó là nơi nào? Tuy nhiên, nghe Tào Chương giải thích xong, hắn liền hiểu ngay dụng ý của Tào Tháo. Lần này để Tào Chương tham chiến, đi kiếm chút công lao. Tào Bằng thấy, điều Tào Chương trước mắt cần làm là chăm chỉ học hành trong hai năm, bồi dưỡng kiến thức. Chỉ có điều Tào Tháo lần này cách nghĩ không sai, đi kiếm chút công lao, cũng là một dạng tích lũy kinh nghiệm.
Nhìn qua, Tào Tháo với U Châu là tình thế bắt buộc.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, nói với Tào Chương:
- Tử Văn lần này đi Ký Châu, nghe lệnh của Trương Văn Viễn, ta rất vui. Văn Viễn là bạn tốt của ta, ta rất hiểu y. Người này dũng mãnh thiện chiến, binh pháp xuất chúng, mưu lược phi thường, dũng khí hơn người. Lúc trước khi ở trướng hạ Lã Ôn Hầu, thanh danh đã truyền xa, so với những người thường khác. Tử Văn có thể ở dưới trướng nghe lệnh Văn Viễn, đó là một chuyện tốt. Tuy nhiên ta có một lời này, mong rằng Tử Văn nhớ kỹ.
- Nguyện nghe tiên sinh dạy bảo.
- Văn Viễn trọng quy củ, không giống ta tùy hứng. Ngươi ở Tây Bắc có thể tự tại, ngôn luận phóng khoáng. Nhưng dưới trướng Văn Viễn, nhất định phải kiềm chế tính tình ngang bướng của mình, phải theo lệnh y mà làm. Văn Viễn quân kỉ nghiêm ngặt, sẽ không để ý chuyện tình cảm, ngươi tới đó rồi, không thể tùy tiện, phải đảm bảo quy củ.
- Vâng.
- Thứ hai, Văn Viễn là người đại tài. Ngươi đi lần này là một cơ hội, ta tặng ngươi bảy chữ, xem nhiều, nghe nhiều, nhưng ít nói. Có thể cống hiến sức lực cho Văn Viễn cũng là may mắn, ngươi cần nắm vững.
Sự tôn sùng của Tào Chương đối với Tào Bằng không hề suy giảm.
Y lại gật gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ rõ lời dặn của Tào Bằng.
- Thứ ba, tới Tham Hộ Đình, quân vụ bề bộn. Nhưng không thể vì thế mà trì hoãn học hành. Ta đưa cho ngươi vài thứ để mang theo, thường xem lật xem, xem xét cho chăm, không thể không một ngày không đọc sách. Ngươi đã từng nói, muốn tiếp thu giáo học của Tây Sở bá vương. Người ta nói trong sách có ngọc, ngươi hãy từ từ đi tìm tòi, học tập, nhưng đừng có từ bỏ. Đợi ngươi trở về, ta sẽ xem xét học vấn của ngươi.
Nói tới đây, Tào Chương trịnh trọng đứng lên, cung kính.
- Trận chiến U Châu, ta đoán chắc bắt đầu vào đầu xuân. Nơi đó vô cùng lạnh, sau khi chủ công chuẩn bị chu toàn, một trận đánh tan. Tuy nhiên, vùng U Châu địa thế phức tạp, Viên Hi ở đây buôn bán lâu dài, căn cơ sâu. Một khi tiền tuyến thất bại, y sẽ lui về Liêu Đông. Đến lúc đó tất nhiên chủ công cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, tiếp tục xuất kích. Chỉ có điều Liêu Đông đường khó đi, địa thế phức tạp. ngươi tới lúc đó, cần bảo vệ tốt cho chủ công, cẩn thận phục kích. Còn nữa, đối xử tốt với Phụng Hiếu, tốt nhất hãy cử một người đi theo. À, để Đông Hiểu đi theo đi. Mang theo nhiều dược liệu một chút, để tránh được việc khí hậu không hợp. Nếu chẳng may dược liệu không giúp được ta còn một cách khác không biết có hữu dụng không? Để quân tốt xuất phát trước, từ bản thổ mang một ít đất. Lúc không thoải mái, dùng nước ngậm với đất, không chừng có thể hóa giải bệnh tình. Tóm lại, trận chiến U Châu sẽ không đơn giản như ngươi tưởng tượng, trong đó liên quan sâu rộng. Không chỉ có Viên Hi mà còn có Ô Hoàn, Tiên Ti một đám hỗn độn, Ngươi làm theo lệnh, nhớ cẩn thận một chút, còn nữa, mang theo nhiều xiêm y, để tránh mắc lạnh.
Tào Bằng thực sự thích thú Tào Chương.
Người này là một kẻ rất chân thật, có đôi lúc khá bướng bình, nhưng tâm rất rộng có thể bao dung được cả thiên hạ. Chỉ có điều tính tình quá thẳng, rất dễ tin tưởng người khác, khó tránh khỏi bị lừa. Tào Bằng dặn dò nhiều chuyện, nghĩ tới lúc không còn nghĩ ra gì nữa mới thôi.
Tiễn bước Tào Chương, Tào Bằng trong lòng không khỏi buồn bã.
Tào Chương sau khi trải qua một thời gian trắc trở, rốt cục cũng có thể bước trên con đường chinh phạt.
Trận chiến thành danh của y đó là trạn chiến đánh Ô Hoàn ở Liêu Đông. Cũng có thể là năm nay, chỉ có điều không biết, lần này đi Liêu Đông, có thể bình yên không?
Tuy nhiên, nghĩ tới võ nghệ của Tào Chương, Tào Bằng cũng khá yên tâm.
Mà nay Tào Chương đã mười sáu tuổi!
Nhưng võ nghệ thì quả thật không tầm thường, chẳng những thương mã thuần thục, cưỡi ngựa bắn cung hơn người, lại biết tập Thái Cực, khí mạch lưu thông. Chỉ cần không giáp mặt với siêu hạng võ tướng, tự bảo vệ mình là được. Mà trận chiến Liêu Đông, Tào Bằng không nghĩ ra, có tồn tại siêu hạng võ tướng hay không?
- Ay ya!
Tà dương từ cửa sổ chiếu vào trong nhà, Tào Bằng mới phát hiện, trời đã tối.
Tối nay đã hẹn Khổng Dung, ở Dục Tú Lầu uống rượu. Không ngờ Tào Chương lại tới, dẫn đến kéo dài thời gian lâu như vậy.
Tào Bằng vội vàng gọi gia nô, lên ngựa ở bên ngoài phủ.
Lúc sắp đi, Tào Bằng nói với Đỗ Kỳ:
- Bá hầu, trên thư phòng ta có công văn của Nam Dương Công. Ngươi hãy xem xét, tìm phương án. Đợi mọi việc xong xuôi, ta sẽ cùng ngươi thảo luận, trong mấy ngày nay trong phủ sẽ khá bận rộn, làm phiền ngươi rồi.
Đỗ kỳ vội vàng khom người tuân mệnh, nhìn theo Tào Bằng đánh ngựa rời đi.
Đứng ở dưới bậc cửa cao lớn phủ Phụng Xa Hầu, y quay đầu nhìn lên, khối hoành phi trên cửa phủ.
Mặt trời lặn ánh chiều tà, chiếu vào trên hoành phi. Dòng chữ Tào phủ mạ vàng trên hoành phi lộ ra một khoảng trống rộng rãi.
Không lâu trước đó, bản thân chán nản muốn trở về quê hương, buôn bán ở Tây Vực.
Không nghĩ rằng, chỉ trong một ngày, chính mình đã trở thành phụ tá ở Phụng Xa Hầu phủ, tương lai còn có thể có tiền đồ rộng lớn. Điều này giống như, ban ngày như kẻ ăn mày cầu ăn ba bữa, tới tối lại phát hiện bản thân ở bên trong hoa hạ nguy nga, quả thực giống như một giấc mộng.
Quả thật như một giấc mộng, ta muốn chấp nhận ảo mộng này, không muốn tỉnh lại.
Đỗ Kỳ ngẫm nghĩ lúc lâu sau, đột nhiên không kìm nổi cười, lắc đầu, cất bước đi vào phủ chính.
***
Thái độ của Tào Bằng với Đỗ Kỳ và với Bộ Chất lúc trước quả thật không giống nhau lắm.
Khi Bộ Chất quy thuận, ở Quảng Lăng đã có chút thanh danh, được ai nấy đều tán thành. Mà thân phận y cũng là đại tộc Hoài Âm, tuy nói rằng đã sút nhưng cũng không tầm thường. Mà Đỗ Kỳ thì sao? Sao có thể so sánh với Bộ Chất. Y từng huy hoàng, từng trầm luân, được người đời thừa nhận, lại tận mắt chứng kiến nhân tình thế thái, nhân tình ấm lạnh. Bôn ba nửa đời, nếu nói về sự từng trải, Đỗ Kỳ phong phú hơn bọn họ.
Cũng vì nguyên nhân này, Tào Bằng không đối đãi giống như đám người Bàng Thống, coi như thượng khách.
Đối với Đỗ Kỳ mà nói, xét về cấp bậc lễ nghĩa, chỉ là ảo mộng.
Cùng với thái độ nhiệt tình, chẳng bằng đưa cho y những thứ chân thực,.
Ví dụ, ở một căn nhà lớn, ăn những thứ tốt, bên trong toàn lụa là, khiến Đỗ Thứ có thể tiếp nhận những sự giáo dục tốt, đối với Đỗ Kỳ mà nói, đó thực sự là một nơi tốt.
Những lời tán tụng đó, hoặc cấp bậc lễ nghĩa làm y có ấn tượng tốt.
Đây sẽ là lần hợp tác mới và những hợp tác trước thì hoàn toàn không giống.
Y càng trưởng thành, càng chín chắn, kinh nghiệm càng phong phú, tư tưởng càng mở mang.
Có thể nói Đỗ Kỳ từ khi theo Tào Bằng tới nay, những phụ tá từng tiếp xúc ngoài Lý Nho ra, là người lớn tuổi nhất. Đối với một người như vậy, Tào Bằng cần có một quy trình thành thục, nói vậy Quách gia giới thiệu Đỗ Kỳ không phải có tiếng mà không có miếng.
Giục ngựa, hướng tới đường Dục Tú.
Trong thành Hứa Đô đèn chiếu rực rỡ, bầu trời tối đen.
Tào Bằng đến lầu Dục Tú, không ngờ nhìn thấy một người quen.
- Sử Lão Đại sao lại ở đây?
Ngoài lầu Dục Tú một dáng người không cao, gầy yếu, dung mạo tiều tụy, đang dẫn ngựa cho người khác.
- Sử A?
Xem bộ dạng của y, Tào Bằng thật sự hoảng sợ.
Người này đâu phải quá túng thiếu, sao lại làm một hầu nam?
Nói đến Sử A, có lẽ ai cũng nhớ, y là đệ tử thân truyền của kiếm thủ vương bậc nhất cuối thời kì Đông Hán. Hai năm Tào Bằng ở Kiến An, kết bạn với Sử A, ngay sau đó Sử A thanh danh vang dội, khí chất phi phàm, Hai người đã từng hợp tác qua vài lần.
Lúc đầu, Tào Hồng thiết lập phường đánh bạc ở Lạc Dương, Sử A đã tới buôn bán.
Rồi khi Tào Bằng đảm nhiệm chức bắc bộ úy ở Lạc Dương, Sử A cũng tốn không ít sức lực.
Chỉ có điều sau đó, Sử A quyết chí đi theo Tào Phi, một mặt Tào Phi là thế tử, mặt khác, Sử A từng là thầy dạy kiếm của Tào Phi, giao tình rất tốt. So sánh với Tào Bằng có vè tốt hơn. Bởi vì chém đầu Phục Hoàn mà hắn đã bị bãi miễn chức quan, an cư trong nhà.
Từ đó, Tào Bằng và Sử A không có kết giao gì nữa.
Mà nay Sử A tiều tụy.
Quần áo theo cách ăn mặc của người hầu nam trẻ tuổi, đi tới, cũng dáng vẻ khập khiễng.
Lúc thấy Tào Bằng, Sử A vừa lộ vẻ sợ hãi vừa vui mừng, rồi sau đó quay mặt đi xấu hổ, muốn đi. Tào Bằng vội xuống ngựa, đi lên, bắt lấy cánh tay y.
- Sử Lão Đại, ngươi sao vậy?
- Công tử, Sử A thẹn với công tử?
- Sao, ngươi nói gì vậy, giao tình giữa chúng ra, cũng được coi là thân thiết, năm đó khi ở Lạc Dương, còn kề vai chiến đấu, nói gì tới việc hổ thẹn chứ?
- Ngươi?
Tào Bằng nhìn Sử A, nhíu mày.
Mới vài năm không gặp, Sử A lúc trước tóc còn đen bây giờ đầu đã bạc.
- Ngươi, lại đây!
Tào Bằng chỉ roi ngựa vào một tên đứng đầu:
- Nói với trưởng quầy của các ngươi, thanh toán tiền công cho Sử lão đại, rồi cho y tới phủ Phụng Xa Hầu. thiếu đồng nào, ta sẽ phá hủy Dục Tú lầu này của các ngươi, nếu trưởng quầy có hỏi, ngươi hãy nói tên ta ra.
Tiểu nhị vẻ mặt dữ tợn, nghe xong lời nói của Tào Bằng, vốn định phát tác.
Nhưng khi gã nghe thấy hai chữ Tào Bằng, những lời thô tục tới miệng rồi vẫn phải nuốt trở vào, trên mặt cười tươi.
- Đã là Tào công tử, việc này sẽ dễ xử lí thôi.
- Công tử, người cần gì phải….Sử A hiện giờ đã là một phế nhân, sao công tử còn tặng y ân nghĩa như thế?
Sử A vẻ mặt sợ hãi, muốn đấu tranh.
Tào Bằng bây giờ cũng không giống như lúc trước ở Lạc Dương với y, không còn là tên tiểu tử đánh cược để phát tài. Tào Bằng hai mươi sáu tuổi, thân thể khỏe mạnh, đã đạt được tới cực đỉnh. Cho dù là trong lúc lơ đãng, sức mạnh cũng không hề tầm thường. Tay của hắn, giống như cây kìm sắt, thật chặt quặc trụ cánh tay Sử A. Hắn đột nhiên phát lực, ôm cổ Sử A, không hề bận tâm tới những thứ dơ bẩn trên người y.
- Sử lão đại, ngươi cũng biết biện hộ hai chữ tình nghĩa. Nếu đã nói tình nghĩa, vậy thì cũng đừng nên nói nhảm nhiều. Ta giúp ngươi, không phải đáng thương cho ngươi, cũng không phải vì nguyên nhân gì khác. Chúng ta là bằng hữu, bằng hữu gặp rủi ro, tất nhiên phải có bằng hữu hỗ trợ, bằng không, hai chữ bằng hữu còn có tác dụng gì nữa? Ta lúc này có việc, không thể thoát thân, bằng không sẽ đưa ngươi trở về. Đừng vội nhiều lời, nếu coi ta là bằng hữu, hãy tới nhà ta tắm rửa trước, thay quần áo, chờ tối ta trở về, chúng ta sẽ nói chuyện. Ngươi cũng đừng nghĩ tới việc chạy trốn, ta biết nhà ngươi ở đâu. Nếu ngươi muốn chạy trốn ta, ta sẽ phát công văn truy nã, xem lúc đó ngươi có thể chạy tới nơi nào?
Ngôn ngữ của Tào Bằng, mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự.
Đôi mắt Sử A đỏ lên, nước mắt lập tức chảy xuống.
- Được, ta không chạy, ta tuyệt đối sẽ không chạy. Công tử, những lời nói này của người, Sử A nói không uổng phí. Mà người Hứa Đô này, coi ta chủ như con thạch sùng, trốn cũng không được. Ha ha, phiền toái của ngươi còn chưa hết, lại tìm tới chọc vào phiền toái của ta. Công tử, ngươi không sợ tới lúc đó, phiền toái sẽ nhiều hơn à?
- Phí, phiền toái lớn thế nào, ta giúp ngươi vượt qua hết.
Tào Bằng mỉm cười.
Hắn buông A Sử ra:
-Tốt lắm, Văn Cử tiên sinh đang đợi ta trên lầu, ta không nhiều lời với ngươi nữa. Ngươi hãy tới phủ Phụng Xa Hầu chờ ta trở về, chúng ta hai huynh đệ sẽ cùng nhau uống chén rượu, có điều gì muốn nói, tới lúc đó nói sau.
Sử A, nhẹ nhàng gật đầu.
Y đột nhiên hạ giọng, nói với Tào Bằng:
- Cẩn thận một chút, Chu Bất Nghi ở trên lầu.
Tào Bằng nghe xong ngẩn người, rồi cười lạnh một tiếng.
- Tên nhóc con miệng còn hôi sữa, gã tính làm gì chứ.
Sử A cũng cười, lui về một bên.
Tào Bằng sải bước đi vào lầu Dục Tú. Tên tiểu nhị trưởng bộ vẻ mặt tươi cười tới tiếp đón:
- Sử Lão Đại chờ một chút. Tiểu nhân đưa ngươi đi gặp trưởng quầy, trong chốc lát sẽ thu xếp người đưa ngươi về phủ. Sử lão đại, ngươi quen biết người này sao không nói sớm, haha, về sau tiểu đệ còn phải nhờ vả Sử lão đại chiếu cố nhiều, mời đi theo ta, đi theo ta.
Sử A lại mỉm cười.
Y không hề khách sáo ngược lại lại rất bình tĩnh.
Ba năm, đã ba năm.
Ba năm qua, y có gì chưa nhìn qua?
Mà nay Sử A, tâm như nước, sớm đã không còn hào hùng tranh đấu phân tranh như trước.
Cho nên, đối với tên tiểu nhị, y cũng không nói thêm gì. Chỉ gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Tiểu nhị ca, mời đi trước dẫn đường.
Bước đi tuy rằng vẫn khập khiễng như trước, nhìn qua rất không tự nhiên, nhưng bộ ngực A Sử đã ưỡn lên, đi theo tiểu nhị, tìm trưởng quầy.
***
Khổng Dung ở trên tầng ba lầu Dục Tú mở tiệc.
Tào Bằng báo danh, đều có tiểu nhị dẫn đường phía trước, đi tới lầu ba.
Không đợi đi vào nhã các, đã nghe thấy bên trong một thanh âm kịch liệt, Dường như có rất nhiều người, đang xảy ra tranh chấp trong nhã các.
Tào Bằng đứng ở cửa, xua tay ra hiệu tiểu nhị lui ra.
Hắn lẳng lặng nghe ngóng, trên mặt hiện ra một nụ cười lạnh lẽo.
Hít sâu một hơi, Tào Bằng mở cửa, đi vào, chắp tay với mọi người:
- Tào mỗ tới muộn, xin mọi người đừng trách cứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.