Chương trước
Chương sau
Mã Đằng cười:
- Được làm vua thua làm giặc, ngươi muốn nói sao cũng được. Mã Đằng hôm nay bại dưới tay ngươi, không đánh cũng qua, Phí Ốc cũng lầm ta, đúng là ý trời.
- Phí Ốc?
- Nếu lòng tham ngươi không đủ, muốn giành Kim Thành, ta sao có thể có cơ hội cướp lấy Võ Uy? Nếu không có ngươi giết Hàn Toại, chỉ sợ ngươi cũng không cô đơn như vậy. Mã Đằng ngươi là một hảo hán, chỉ tiếc ngươi không nên cướp đi tính mạng thế phụ ta. Ta hôm nay muốn giết ngươi, không phải vì bao thù nước, chỉ là ta muốn báo thù cho thế phụ, tế linh hồn người trên trời.
Lúc này Mã Đằng tinh thần đã ổn định hơn, không giống bộ dạng lúc thần trí mơ hồ kia.
- Đại trượng phu chết trận sa trường. Vương Mãnh là một hảo hán, ta cũng vô cùng kính nể. Tuy nhiên, nếu y ngồi ở vị trí kia, y sẽ hiểu sớm muộn gì cũng có ngày đó. Ta giết Vương Mãnh cũng biết sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ chết trong tay người khác. Tào Bằng, hôm nay ngươi giết ta, ngày khác con ta sẽ lấy đầu của ngươi.
- Ngươi muốn nói tới Mã Siêu? <!--Ambient video inpage desktop-->
Tào Bằng không hề nóng lòng giết Mã Đằng, mà đứng vững ở chỗ lửa trại, lẳng lặng nhìn y.
Đối với hậu nhân cảu Phục Ba tướng quân này, Tào Bằng không có nhiều ác cảm. Kiếp trước, hắn khá thích con người Mã Đằng, trung thành ngay thẳng. Hiện tại xem ra Mã Đằng thật ra là được tiểu thuyết tô vẽ cho thêm đẹp, mà hiện thực, Mã Đằng cũng chỉ là một kiêu hùng có dã tâm, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự ngưỡng mộ của hắn với Mã Đằng.
Đây, chỉ sợ là từ khi Tào Bằng tái sinh tới nay, là kiêu hùng đầu tiên mà hắn giết.
Lã Bố trước đây không phải hắn giết.
Mà Nhan Lương Văn Sú nói thật cũng không gây ác cảm lắm với hắn.
Nhan Lương Văn Sú chết dưới tay Cam Ninh, quan hệ với hắn cũng không thân thiết. Tuy rằng, trong mắt người đời, Nhan Lương là do hắn giết.
Mà Đằng là đại nhân vật đầu tiên sắp chết dưới tay Tào Bằng.
Có lẽ y không phải là kẻ cuối cùng, nhưng đối với Tào Bằng mà nói, cảm nhận khi giết một đại nhân vật như vậy cũng thật sự diệu kì.
- Mã Siêu hiện giờ chỉ sợ đến thân cũng khó bảo toàn.
- Ta đã quên nói cho ngươi, Mã Mạnh Khởi đã bị ta đánh trọng thương ở thành Doãn Ngô, hiện giờ tung tích không rõ, sinh tử không hay. Mà binh mã của ngươi ở Tây Lương cũng đã bỏ chạy tan tác. Lý Việt chết trận, người cháu Mã Đại cũng không rõ sống chết.
Ánh mắt Mã Đằng bỗng trợn trừng.
Y trừng mắt nhìn Tào Bằng, cắn chặt hàm răng, mãi không nói được một câu nào.
Mã Siêu, bại trận?
Y có vẻ không tin được, nhưng y biết, Tào Bằng không cần thiết phải bịa chuyện với y. Ngực phập phồng, yết hầu ngọt sắc miệng Mã Đằng phun ra một ngụm máu tươi. Vừa rồi bộ dạng tinh thần còn tỉnh táo, lập tức đã bị phá hư.
- Siêu Nhi, bại trận.
- Ta không tin.
Sắc mặt Tào Bằng lành lạnh, tay vừa lật rút ra cương đao.
- Không cần biết ngươi tin hay không, dù sao ta tin…Mã Siêu sẽ không phải người cuối cùng, ta sẽ giết cả Mã Hưu đem một nhà Mã thị ngươi hoàn toàn tiêu diệt.
- Ngươi…
Mã Đằng vẻ mặt kinh sợ nhìn Tào Bằng, thật lâu không nói gì.
Sau một lúc, y đột nhiên nói:
- Tiểu tặc, ngươi thắng rồi…Tào Tháo thật may mắn có một tộc tử như ngươi. Tuy nhiên ngươi đừng đắc ý vội, Phí Ốc là kẻ giả dối hay thay đổi, sớm muộn gì gã cũng sẽ phản ngươi, cắn lại ngươi.
Tào Bằng mỉm cười!
Hắn đi tới bên người Mã Đằng, nâng tay, hung hăng đâm một đao vào ngực Mã Đằng.
- Ta biết…cho nên, không bao lâu nữa gã và ngươi cũng sẽ gặp nhau ở hoàng tuyền. Mã tướng quân, đây là lễ vật cuối cùng ta tặng ngươi, hi vọng ngươi sẽ thích.
Mã Đằng há to miệng, trong miệng phát ra những tiếng kêu, hận ý trên mặt dần dần nhạt đi, lộ ra một nụ cười tươi tỉnh.
Tào Bằng cắn răng một cái, rút ra cương đao.
Một tia máu phun tóe ra, chiếu vào mặt hắn.
Mã Đằng thân thể bất động, đầu ngoặt sang bên, lập tức bỏ mạng.
Nhắm mắt lại, trước mắt Tào Bằng hiện ra bộ dạng của Vương Mãnh. Dường như lại nhớ tới thời gian sau khi giết Thành Kỷ, thoát Trung Dương.
Vương Mãnh lúc đó cõng trên lưng Tào Băng yếu ớt, vừa đi vừa nói cười bước đi trong bóng đêm.
Phía sau lưng dày rộng, Tào Bằng còn non nớt ngây thơ, cảm giác thật an toàn.
Nước mắt theo khóe mắt lẳng lặng rơi xuống.
Tào Bằng đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu la một tiếng lớn, xuyên thấu rừng rậm len vào màn đêm.
- Vương bá bá, ta đã báo thù cho người, người thấy rồi chứ.
Vô tình nước mắt làm ướt vạt áo Tào Bằng.
Mã Đằng, đã chết!
Lúc thi thể y bị treo trên cây cột ngoài thành Địch Đạo, toàn bộ Lương Châu đều rơi vào hỗn loạn.
Ai cũng không ngờ, dũng mãnh như Mã Đằng, lại tới mức bị chết như vậy. Quân Tây Lương lúc trước còn chiếm ưu thế, trong một đêm liền tiêu tan. Lương Châu, đúng là đổi thế rồi. Mã Đằng bị giết, tên tuổi Tào Bằng lan truyền nhanh chóng khắp mảnh đất Lương Châu rộng lớn. Trong lúc nhất thời, gần như ai cũng biết tới cái tên Tào Bằng, càng hiểu thêm về những chiến công hiển hách của hắn.
Khương vương còn đang hoảng sợ liền tĩnh tâm lại.
Sau khi Khương Vương nhận được tin tức, lập tức lệnh nhi tử Kha Ngô mang theo lượng lớn lễ vật, đi tới Doãn Ngô bái kiến.
Ai có thể ở trước mặt đoạt được sự ủng hộ của Tào Bằng, vậy thì kế tiếp, người đó có thể đứng vững ở mảnh đất Lương Châu rộng lớn. Cùng lúc đó, Tào Bằng thi hành thiên hạ một nhà, thiên hạ cùng tư tưởng, những người Khương này cũng đều biết hết. Tào Bằng ở Hà Tây, cũng không có đối xử khác với Hồ Hán, mà đối xử rất bình đẳng.
Người Khương có thể giữ được thói quen cuộc sống của chính mình, có thể tự do mua bán.
Nhưng, bọn họ phải thừa nhận thân phận người Hán của mình, bởi vậy họ mới có thể sống yên ở Hà Tây.
Sau khi được quan phủ thừa nhận, nông trại của bọn họ, sẽ được bảo vệ, giao dịch của họ và người Hán không cần lo lắng là sẽ bị lừa gạt, mà là công bằng mua bán. Làm người ta kinh ngạc nhất đó là tháng năm vừa rồi xảy ra một vụ án. Một đám thương nhân Quan Trung, mua bán da lông ở Hà Tây, kết quả là dùng loại hàng kém chất lượng để đem ra trao đổi.
Người Khương trong địa phương đương nhiên không chịu đáp ứng, vì thế đôi bên đã xảy ra xung đột nghiêm trọng.
Thương nhân Quan Trung chết mấy người, thế nên đã kinh động tới quan phủ. Bộ lạc người Khương lập tức căng thẳng bội phần, lập tức triệu tập binh mã. Ai ngờ, ba ngày sau, những thương gia Quan Trung kia bị phạt tiền về hàng hóa phi pháp, lại bị phạt ba tháng khổ dịch. Đồng thời, quan phủ còn đem những hàng hóa mà thương gia Quan Trung này lừa được của người Khương, cũng bị bồi thường nặng. Mọi người đều nghĩ vụ việc tới đây chấm dứt. Nhưng ba ngày sau, người Khương đã đem kẻ giết ngươi tới quan phủ, sau khi tra hỏi, quan phủ phán người Khương kia có giết người, nhưng sự việc là có nguyên nhân. Cho nên, phạt mười người Khương kia làm đồi Hồng Sa, thi hành án trong vòng ba năm, khiến người Khương bái phục.
Hà Tây đích thực đã đối xử một cách bình đẳng với Khương Hồ và người Hán.
Điều này cũng khiến các dị tộc Lương Châu có thiện cảm mạnh mẽ với Tào Bằng.
Đây là một viên quan tốt!
Nếu tới Hà Tây, đi hỏi người Khương Hồ, bọn họ sẽ không do dự nói cho ngươi rằng Tào Bằng là người tốt.
Cũng chỉ một vụ án này thôi khiến danh vọng Tào Bằng ở Hà Tây càng thêm vang dội.
Bao gồm cả người Tây Khương ở Võ Uy cũng bắt đầu kê khai danh sách quan phủ, tỏ vẻ nguyện ý tham gia vào phủ chịu sự cai trị.
Thiêu Đương lão vương rõ ràng là thấy được điều này, cho nên chiến sự ở Dịch Đạo chấm dứt không lâu, lập tức cử người tới thăm hỏi.
Chỉ tiếc lúc này Tào Bằng ở Địch Đạo.
Thiêu Đương tiểu vương Kha Ngô vẫn chưa được gặp Tào Bằng, chỉ nhận được sự tiếp kiến của Bàng Thống và Từ Thứ.
Từ Thứ bày tỏ, quận Kim
Thành nguyện tiếp nhận Thiêu Đương Khương, nhưng với điều kiện Thiêu Đương Khương phải chịu sự cai trị của quan phủ.
Đợi danh sách hộ tịch đăng kí xong, triều đình ở ở Long Kì thành mở chợ, thuận tiên cho người Khương và Quan Trung buôn bán. Đương nhiên, sau khi mở chợ, phải hoàn toàn nằm trong pháp luật. Tuy nhiên Từ Thứ cam đoan, triều đình sẽ đối xử công bằng với những người Khương, tuyệt không ngược đãi. Không chỉ vậy, một khi thiết lập được chợ, quan phủ sẽ quản chế muối ăn ở Hà Niết, hoan nghênh người Khương ở Hà Niết đến quận Kim Thành cư ngụ.
Điều kiện như vậy, đối với Kha Ngô mà nói, cũng không hề khắc nghiệt.
Điều kiện sống ở Hà Hoàng gian khổ, vật tư thiếu thốn. Lương thực, muối ăn và nhu yếu phẩm của cuộc sống chịu ảnh ưởng rất lớn từ quận Kim Thành. Nếu có thể mở chợ, như vậy đối với những người Khương ở đây mà nói đó là phúc đức lớn lao.
Về phần danh sách…
Từ Thứ cũng nói, cũng không can dự quá nhiều vào công việc của người Khương.
Người Khương trị Khương, đây là cụm từ mới, nghe nói là do Tào Bằng nói ra. Kha Ngô có thể cảm nhận được, lợi ích lớn lao trong đó. Một khi chiếm được ủng hộ của quan phủ, Thiêu Đương Khương cũng đạt được lợi ích lớn.
Cho nên, Kha Ngô lập tức quyết định, nguyện ý quy thuận.
Để khiến Kha Ngô hoàn toàn yên tâm, Từ Thứ quyết định đưa Kha Ngô đến Địch Đạo gặp Tào Bằng.
Kha Ngô đương nhiên cảm kích vạn phần.
Những người thông minh như Thiêu Đương lão vương không phải ít.
Cùng lúc đó, tin tức đại thắng ở Địch Đạo cũng nhanh chóng truyền tới Võ Đô và Quan Trung.
Sau khi Mã Hưu biết được tin liền khóc lớn tiếng, lệnh cho ba quân để tang, thề tìm Tào Bằng báo thù rửa hận, nhưng, Dương Ngang phản đối, y đại diện cho Trương Lỗ kiên quyết phản đối ý định xuất binh của Mã Hưu.
- Nay Tào quân thế mạnh, sĩ khí Tây Lương thì giảm sút.
Lúc này xuất binh chỉ là hạ sách. Hơn nữa, Tào Hồng đã đưa quân ra Đại Tán quan, đóng quân Tây huyện. Với tình trạng trước mắt của quân Tây Lương, muốn công phá Tây huyện chỉ sợ vô cùng khó khăn. Ý tứ của chủ công, là mời Nhị công tử tỉnh táo lại, chỉnh đốn và sắp đặt binh mã ở Võ Đô, nghỉ ngơi lấy lại sức. Các đồ quân nhu cần thiết, chủ công ta sẽ cung cấp. Công tử hãy mau chóng tỉnh táo, thức tỉnh si khí quân sĩ. Đợi khi binh hùng tướng mạnh, chủ công ta sẽ phối hợp với công tử xuất quân. Đến lúc đó, công tử quét ngang Lương Châu, báo thù phụ thân, cũng không muộn, công tử hãy suy nghĩ kỹ.
Lời nói thể hiện rõ Trương Lỗ không đồng ý để Mã Hưu dụng binh bây giờ.
Nếu Mã Hưu khư khư cố chấp, như vậy Trương Lỗ sẽcắt đứt
việc cung cấp đồ quân nhu cho Mã Hưu.
Trong lòng Mã Hưu hiểu rõ, Mã Đằng chết trận, hai quận Kim Thành, Lũng Tây mất đi, quan hệ bình đẳng giữa Mã gia và Trương Lỗ, đã bị phá vỡ. Bọn họ đã trở thành lính hầu, chó bảo vệ của Trương Lỗ. Địa vị bình đẳng của hai bên, trong chốc lát trở thành mối quan hệ phụ thuộc. Mã gia phụ thuộc Trương Lỗ, đã không thể thay đổi.
Mã Hưu tuy rằng không đồng tình nhưng cũng không thể không gật đầu.
Dù sao, Mã gia ở Võ Đô cũng không có nhiều vốn liếng lắm. Mã Mã Đằng vừa chết, quân tinh nhuệ Tây Lương đình chiết sáu bảy đình, sớm đã không bằng trước. Nếu lúc này y phản bộ Trương Lỗ, không hay Trương Lỗ có thể cấu kết với Tào Tháo, giáp công Mã gia.
- Một khi đã như vậy, Mã Hưu nguyện theo lệnh của Hán Trung vương.
Lúc nói những lời này, trong lòng Mã Hưu cảm nhận được sự khổ nhục vô cùng.
Mà Dương Ngang thì đắc chí, trờ về Cố Đạo.
Dương Ngang đi rồi, Mã Hưu tức giận đập hư hết dụng cụ bố trí trong nhà. Tuy nhiên, rất nhanh liền chuyển giận thành vui. Bởi vì, y nhận được tin tức của Mã Siêu. Mã Siêu sau khi ở Doãn Ngô gặp phục kích, bản thân bị trọng thương nặng, được Hồ Tuân cứu đi, trốn về Hà Quan. Kết quả Mã Siêu còn chưa bình phục, tin Mã Đằng chết đã truyền tới. Mã Siêu khí giận công tâm, lúc ấy sẽ tìm Tào Bằng báo thù, nhưng bị Hồ Tuân ngăn lại. Hồ Tuân nói, hiện giờ Tào Bằng thế mạnh, không thể tùy tiện tấn công.
Đại thù của lão tướng quân, đương nhiên phải báo.
Nhưng quan trọng là phải bảo toàn mạng bản thân.
Hà Quan không phải là lá chắn tốt, phải mau chóng rút lui, chạy tới quận Võ Đô hội hợp với Nhị công tử.
Mã Siêu nghe lời đề nghị của Hồ Tuân, đem tám trăm binh Tây Lương của Mã Đằng trước kia đang ở Hà Quan suốt đêm rút khỏi Hà Quan. Bọn họ chọn tuyến đường Thạch thành, đi qua du cốc nhỏ, tiến vào Hà Niết. Rồi sau đó, Mã Siêu nhanh chóng liên hệ vứi Haòng Trung Sâm Lang Khương thủ lĩnh Vương Đồ, đồng thời thông qua Sâm Lang Vương đến được Khương Đạo. Tháng ba năm đó, Mã Đại dẫn tàn quân đi ngang qua Hà Hoàng, đến Võ Đô.
Tào Hồng biết được tin Địch Đạo đại thắng, mừng rỡ vô cùng.
Đêm đó, y uống say mèm, lôi tay La Đức cười mắng:
- Ta sớm biết, tên tiểu tử đó không phải chủ nhân chịu thiệt. Hữu Học dụng binh, như linh dương treo sừng, bắt giữ dấu vết. Mã Thọ Thành, làm sao có thể trở thành địch của Tào thị ta?
La Đức, lúc trước làm Tư Mã Trần quận hiện giờ được phong quan Tư pháp tham quân.
Chức vị này tương đương với cấp Sở Cục ngày nay, chủ trương đưa ra pháp luật cho địa phương này là Kinh Triệu, là thân tín của Tào Hồng.
La Đức gật đầu nói:
- Tướng quân là Kinh Triệu Doãn tuyệt đối không được liều lĩnh. Nếu Tào công tử đã dẹp yên loạn tặc Mã Đằng, tướng quân hãy lui về giữ Đại Tán Quan, rồi sau đó tới trình báo Hứa Đô. Những lo lắng của chủ công hiện giờ cũng được buông xuống, tin vui này truyền tới Hứa Đô, tất nhiên chủ công sẽ thoải mái hơn, cũng có thể vì Hứa Đô tăng thêm không khí vui mừng, người thấy sao?
Tào Hồng liên tục gật đầu:
- Đúng vậy.
Nhưng đến bản thân Tào Hồng còn không nghĩ rằng, đúng là do y lui về Quan Trung mới khiến Tào Bằng gây ra đại họa.
Từ nay về sau chuyện này không đề cập tới.
Sau khi giết chết Mã Đằng, Tào Bằng với tâm trạng uất ức tích lũy đã lâu giờ mới sáng sủa hơn chút.
Hắn mang theo Mã Đằng ngày hôm sau trở về Địch Đạo, hội họp với các tướng. Diêm Hành dù không tự tay giết Mã Đằng báo thù cho cha vợ Hàn Toại, nhưng nhìn thấy thi thể Mã Đằng trong lòng y cũng cảm thấy thư thái rất nhiều.
Tào Bằng thật ra không quên cam kết với Diêm Hành.
Sau khi trở về Địch Đạo, hắn hạ lệnh ở ngoài thành Địch Đạo, trên bờ sông Thao Thủy dựng một cây gậy thẳng đứng, giắt thi thể Mã Đằng ở đó mười lắm ngày, làm bọn đạo chích kinh sợ. Hiện giờ là thời đại tam quốc, đó là những việc thường thấy. Bêu đều thị chúng, huyền thi thị chúng, cũng không phải là chuyện gì to tát. Diêm Hành vui vẻ nhận nhiệm vụ này.
Y tự mình ra tay, cầm dây trói trên thi thể Mã Đằng, rồi sau đó treo lên cái gậy cao tới năm trượng kia.
Phải treo như vậy thì buồn bực trong lòng Diêm Hành mới giảm đi được.
Đợi mười lăm ngày sau, Tào Bằng sẽ lệnh người đem thi thể Mã Đằng đưa tới Hứa Đô, coi như đã giải quyết xong tâm nguyện từ kiếp trước.
Còn về phần người Mã gia thì có mang ơn hay không?
Điều này với Tào Bằng vô can.
Đồng thời, Tào Bằng hạ lệnh sau khi đem thê tử Mã Siêu là Dương thị và những thành viên khác của gia tộc Mã Thị áp giải từ Cô Tang tới Địch Đạo, đến lúc đó tính cả thi thể Mã Đằng mang hết tới Quận Võ Đô. Sắp xếp như vậy, coi như là hoàn thành được tâm nguyện cho Bàng Đức. Tuy nhiên, Tào Bằng không ngờ, đang bị áp giải trên đường, Mã tiểu thư lại giết chết hai gã thủ vệ, chạy trốn. Sau này, nàng lại càng lúc càng gây phiền toái cho Tào Bằng, khiến Tào Bằng khá đau đầu.
Nhưng lúc này, Tào Bằng cũng không biết những việc sau này xảy ra như thế nào.
Hắn trở về Địch Đạo, sau khi xử lí chiến sự, Bàng Đức lại báo:
- Thạch Thao ở ngoài cửa, xin chịu nhận tội.
- Quảng Nguyên không sao chứ?
Tào Bằng ở ngoài đại sảnh, kéo tay Thạch Taho, cảm thấy vô cùng vui mừng.
Sau khi hỏi han, hắn mới biết, hóa ra khi Thạch Thao xuất quan cứu viện Vương Mãnh, gặp phục kích của Mã Đằng, mang theo tàn binh bại tướng khó khăn chạy trốn. Sau khi Vương Mãnh chết, Thạch Thao vẫn muốn báo thù, lúc này lại gặp đoàn quân của Bàng Đức chuẩn bị tiến đến quận Lũng Tây cứu viện cho Vương Mãnh. Hai người gặp nhau liên hợp binh làm một, nấp trong Bạch Sơn Thạch chuẩn bị tập kích Mã Đằng. Nhưng Mã Đằng binh mạnh, phòng thủ nghiêm ngặt, khiến hai người không tìm ra cơ hội.
Thạch Thao cánh tay trần, quỳ trên mặt đất kêu:
- Công tử, Vương Đô Úy căn bản không chét, chỉ vì lão tặc Vi Đoan, chậm chạp không chịu xuất binh cứu viện. Thậm chí khi Vương Đô Úy bị nhốt ở thành Bạch Thạch, bị Mã tặc làm hại. Mã Đằng tuy rằng đáng chết nhưng tên Vi Đoan kia…Ta nhiều lần từng khẩn cầu, nhưng Vi Đoan vẫn một mực không chịu xuất binh cứu viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.