Cách ăn mặc của Tào Bằng không mấy khác đám người Lý Đinh.
Chỉ có điều khí chất của hắn lại nổi bật lên giữa đám người. Mấy năm này, Tào Bằng dốc lòng đọc sách, làm cho khí chất của hắn có thêm phong thái của người danh sĩ nho nhã. Chưa kể hắn đã trải qua rất nhiều biến cố, nên trong cái nho nhã đó lại có một phần nhanh nhẹn, dũng mãnh và oai dũng. Loại cảm giác đó khiến người ta cảm thấy hết sức kỳ quái. Sự pha trộn giữa khí chất dũng mãnh với phong thái của người trí thức của Tào Bằng khiến Đậu Hổ chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
- Tại hạ Tào Bằng bái kiến thiếu tộc trưởng.
Tào Bằng không giấu diếm danh hiệu của mình, bởi vì hắn biết, ở vùng đất Hà Tây này vốn chẳng có bao nhiêu người biết đến hắn.
Đậu Hổ hơi sửng sốt, đánh giá Tào Bằng từ trên xuống dưới.
- Là người Hán ư?
- Đúng vậy.
Lý Đinh ung dung nói:
-Tào tiên sinh là danh sĩ Trung nguyên, do đắc tội người, cho nên mới chạy tới Hà Tây lánh nạn, hiện giờ vẫn làm việc dưới trướng tổ phụ ta. Hổ ca ngươi đừng tìm cách chiêu dụ hắn, Tào tiên sinh rất được tổ phụ ta trọng dụng đấy.
Đậu Hổ mỉm cười, không nói gì nữa.
- Tên gia hỏa nhà ngươi lúc nào cũng lo lắng ta đoạt người của ngươi.
Trung Nguyên chiến tranh khói lửa khắp nơi, rất nhiều người khi đến bước đường cùng đều sẽ tị nạn ở Mạc Bắc. Những người này hoặc là đi Hung Nô, sống chung với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748456/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.