Chương trước
Chương sau
-Hô Trù Tuyền đã chết!
Tào Bằng nhìn Bàng Thống, cười chua xót:
-Người này chết thì cố gắng mấy chục ngày vừa qua của chúng ta cũng thành công cốc!
Trời đã vào tháng sáu, đang là tiết mùa hạ.
Tuy là ban đêm nhưng nhiệt độ vẫn oi bức như trước.
Tào Bằng hít sâu một hơi, lắc lắc đầu.
Ta vốn hy vọng dựa tay Hô Trù Tuyền để kiềm chế đột kỵ của Ô Hoàn, nào ngờ y lại bất ngờ bị giết, khiến bao mưu tính lúc trước trở thành công dã tràng. Nhưng so với sự buồn bực trong lòng Điền Dự, Tào Bằng vẫn có chút thoải mái hơn.
Nói vậy, Hô Trù Tuyền chết vừa đúng như mong ước của Lưu Quang.
hắn nhìn Bàng Thống, không ngờ lại thấy y thản nhiên tươi cười.
-Sĩ Nguyên, chẳng lẽ ngươi không thấy uất hận sao?
-Uất hận? Vì sao phải uất hận?
Bàng Thống không nhịn được, cười nói:
-Hô Trù Tuyền chết rồi, Hà Tây về tay công tử dễ như trở bàn tay.
-Xin chỉ giáo cho?
-Hô Trù Tuyền bị giết, Nam Hung Nô ắt sẽ bất hòa. Bất kể Khứ Ti hay Lưu Báo đều luôn rình rập ngôi vị đại Thiền Vu. Trước đây, khi Hô Trù Tuyền còn sống, hai người này còn có thể ẩn nhẫn được. Nhưng Hô Trù Tuyền đã chết, hai người đó sao có thể từ bỏ ý đồ chứ?
-Ngươi thấy thế nào?
Bàng Thống đứng lên, đi đến bên cạnh Tào Bằng.
-Hữu Học, trước đây không phải ngươi đã bẩm báo với Tào Công, hy vọng sẽ được trấn thủ Hà Tây hay sao?
-Đúng vậy!
-Nếu Hô Trù Tuyền chưa chết, bằng vào thực lực của Nam Hung Nô, ngươi có muốn trấn thủ Hà Tây cũng chẳng dễ dàng gì. Nhưng giờ y đã chết, Lưu Báo hay Khứ Ti cũng vậy thôi, kẻ nào cũng không để mắt đến đất Hà Tây ấy. Đây đúng là thời cơ tốt nhất để ngươi nắm lấy Hà Tây. Hai người kia không những không ngăn cản ngươi mà thậm chí còn thành toàn cho ngươi nữa. Như vậy, Hà Tây ở phương bắc sẽ chẳng còn đáng lo nữa. Khứ Ti có dã tâm, Lưu Báo cũng có dã tâm. Thực lực của hai người đều tương đương, chỉ xem ai có thể nắm được nhiều lực lượng của Hô Trù Tuyền hơn mà thôi.
Tào Bằng lập tức hiểu rõ ý của Bàng Thống. Vấn đề là ra giá cao thấp mà thôi. Hắn nên giúp ai đây? Hơn nữa, có thêm Đàn Chá giúp sức, Tào Bằng đủ sức khuấy đảo Mạc Bắc long trời lở đất, ít nhất trong mấy năm nữa, hắn sẽ không phải lo về Hà Tây.
Ngoại trừ mối uy hiếp là Nam Hung Nô, Hà Tây chẳng khác nào đã giảm bớt một phần ba áp lực.
Còn lại Mã Đằng ở Tây Lương cùng Khương Địch ở Hà Tây không đáng để hắn phải lo lắng. Còn Cao Can ở Tịnh Châu giờ đang trong cảnh ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, e rằng cũng không có sức đâu mà bận tâm đến đất Hà Tây. Nghĩ đến đây, niềm tin của Tào Bằng bỗng chốc tăng lên rất nhiều.
Hắn nhìn Bàng Thống, hạ giọng nói:
-Năm đó, ta từng nói trước mặt gia sư rằng sẽ một lòng vì thiên hạ, dốc sức vì bách tính, dân sinh, tìm kiếm tuyệt học của thánh nhân, khiến thiên hạ muôn thuở thái bình. Nhưng con đường này vô cùng gian nan, đến nay ta vẫn không thể làm được. Nhưng nếu ta có thể sống yên ở Hà Tây thì ít nhất cũng có thể làm được điều đó. Dù chưa nhất định có thể khiến thiên hạ muôn đời thái bình nhưng bách tính Trung Nguyên ta sẽ không còn phải e ngại người Hồ trong cả trăm năm nữa. Sĩ Nguyên, ta cần ngươi dốc toàn bộ sức lực giúp đỡ ta xây dựng lá chắn ở Hà Tây để người Trung Nguyên ta không còn phải lo sợ người Hồ càn quấy nữa. Sĩ Nguyên, ngươi có bằng lòng giúp ta một tay không?
Kể từ khi Bàng Thống đến chỗ Tào Bằng đến nay luôn lặng lẽ, không có biểu hiện gì.
Tuy y ở bên cạnh Tào Bằng nhưng chưa từng nói sẽ nguyện trung thành với hắn.
Hiện giờ, Tào Bằng đã trải lòng với y, Bàng Thống chợt xúc động.
Y suy nghĩ một lát:
-Hữu Học, nếu ngươi có được Hà Tây thì ngươi sẽ làm gì?
-Đồn điền, mở rộng đồn điền ở Hà Tây. Bạn đang xem tại Truyện FULL - trumtruyen.net
-Chỉ dựa vào đồn điền chưa chắc có thể bình ổn Hà Tây được. Nhớ năm đó Hán Vũ Đế cũng từng xây dựng đồn điền ở Hà Tây, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ cuộc. Muốn Hà Tây biến thành lá chắn cho Trung Nguyên cần có mấy nhân tố mấu chốt. Đầu tiên, ngươi phải có người, phải đủ nhân lực mới có ổn định đầu trận tuyến được. Chỉ dựa vào di dân từ Trung Nguyên tới không phải là kế lâu dài. Ngươi định giải quyết vấn đề này như thế nào?
Tào Bằng nheo mắt lại, trầm tư.
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
-Hung Nô và Tiên Ti đã nhiều lần xâm phạm biên giới, cướp biên giới, cướp người, lấy đi nhân lực từ Trung Nguyên. Bọn họ làm được một lần, ta có thể làm mười lăm lần. Ta có thể chiếm lấy nhân khẩu từ chỗ bọn họ làm nhân công tay chân. Đồng thời, ta có thể đi về phía nam, phía tây, thậm chí vượt biển phía tây để đoạt người, gia tăng nhân lực của Hà Tây. Nếu ta trấn thủ Hà Tây, Tư Không ắt sẽ giúp đỡ ta rất nhiều. Ít nhân ba vạn nhân khẩu cũng không thành vấn đề. Sĩ Nguyên, ngươi nói rất đúng, muốn bình ổn Hà Tây, chúng ta phải làm rất nhiều chuyện. Chiến sự, đồng áng hay chính sự? Ta cần rất nhiều sự giúp đỡ.
Bàng Thống nói:
-Từ Nguyên Trực có thể giúp đỡ ngươi.
-Giờ hắn đang ở Đông quận, lại được Mãn Sủng rất trọng dụng, liệu hắn có thể đến nơi lạnh khủng khiếp này hay không?
Bàng Thống cười:
-Chỉ cần Hữu Học ngươi gửi một bức thư, Từ Thứ ắt sẽ đồng ý.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Chuyện sinh tử của Hô Trù Tuyền tạm thời không quan hệ nhiều lắm đến hắn, cùng lắm chỉ khiến đám người Điền Dự phiền muộn mà thôi. Sau khi quyết định, Tào Bằng đề xuất với Điền Dự một chuyện. Hắn muốn đi tìm Đàn Chá, đem chuyện muốn đưa ba người mẫu tử Thái Đàm về. Dù sao chuyện này vốn là chuyện quan trọng nhất Tào Tháo giao cho hắn, nhất định hắn phải hoàn thành.
Điền Dự bất ngờ đồng ý.
Tháng sáu năm Kiến An thứ tám, đại thiền vu Nam Hung Nô Hô Trù Tuyền bị Mỹ Tắc giết.
Hung Nô đại loạn.
Hữu Hiền vương Khứ Ti phản ứng đầu tiên, dẫn quân đến tấn công Đạn Hãn Sơn. Đại tướng Tiên Ti Sa Mạt Hãn đánh chết Hô Trù Tuyền xong liền lập tức lùi về Tiên Ti. Khứ Ti không truy đuổi Sa Mạt Hãn, mà sau khi đến Đạn Hãn Sơn liền lập tức thâu tóm thế lực của Hô Trù Tuyền ở Đạn Hãn Sơn, vì thế thế lực của gã bất ngờ tăng lên nhanh chóng. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, Lưu Báo vừa nhận được tin tức tuy sau Khứ Ti nhưng hành động cũng rất nhanh chóng. Gã buông bỏ, không tấn công Đàn Chá nữa, mà dẫn ba vạn cung thủ suốt đêm vượt qua Hoàng Hà, chiếm lĩnh hai huyện Ốc Dã và Lâm Nhung xong liền lệnh bộ khúc nhanh chóng công chiếm Hà Sóc, đoạn tuyệt đường qua sông ở quận Ngũ Nguyên vào bến Sóc Phương của Khứ Ti. Sau đó, Lưu Báo lĩnh mười ngàn thiết kỵ tiến về phía bắc, cướp lấy đình Thiền vu. Trước mắt, gã chiếm lấy Bình Định quan, trực tiếp chiếm lấy hơn nửa quận Sóc Phương, thôn tính bộ lạc nam thiền vu đình của Hô Trù Tuyền.
Hô Trù Tuyền cai quản Đạn Hãn Sơn, nhưng thê tử đều ở Nam thiền vu đình.
Lưu Báo chiếm được Nam thiền vu đình liền đưa thẩm thẩm của gã, cũng là lão bà của Hô Trù Tuyền đến, tự sắc lập bản thân làm đại thiền vu.
Còn Khứ Ti tuy thâu tóm được bộ tộc của Hô Trù Tuyền ở Đạn Hãn Sơn nhưng vì nguyên nhân địa lý lại chậm hơn Lưu Báo.
Khi Hô Trù Tuyền còn sống, để Lưu Báo ở Thân Đồ Trạch phía tây sông lớn, lại lệnh Khứ Ti trấn thủ Thụ hàng thành ở phía bắc sông lớn. Bởi vậy có thể thấy được Hô Trù Tuyền vẫn luôn cảnh giác với Lưu Báo và Khứ Ti. Khứ Ti muốn vượt sông tiến vào Sóc Phương, nhất định phải đi qua quận Ngũ Nguyên, qua sông từ Lâm Ốc. Muốn cướp lấy quận Ngũ Nguyên, gã nhất định phải nắm được Sóc Phương.
Đây là nguyên nhân chủ yếu khiến Khứ Ti ra tay trước nhưng vẫn đến chậm hơn Lưu Báo nửa bước.
Cho nên sau khi Lưu Báo tự sắc phong làm đại thiền vu, Khứ Ti sao có thể từ bỏ ý đồ được. Tháng bảy, Khứ Ti dẫn ba vạn Khống Huyền vượt sông Hà Sáo, nhưng lại bị Lưu Báo ngăn cản. Song phương ác chiến hơn một tháng, cuối cùng vì khí hậu khắc nghiệt, Khứ Ti không thể không thu binh trở về thành Thụ Hàng. Trải qua một trận chiến này, uy danh của Lưu Báo vang dội khắp Sóc Phương.
Rơi vào đường cùng, Khứ Ti liền lệnh các bộ lạc dưới trướng đi sứ đến Hứa Đô, cầu xin Tào Tháo giúp đỡ.
Lúc này, Tào Tháo dẫn đại quân qua sông mà đánh, quân tiên phong thẳng hướng Lê Dương!
Kinh Châu, Tương Dương.
Gia Cát Lượng khoác bộ y phục màu trắng, chậm bước trên đường cái.
Lần này y tới Tương Dương là để giải sầu. Hảo bằng hữu liên tục rời đi, sau Mạnh Kiến và Bàng Lâm, Thôi Châu Bình cũng nhận được thư của huynh trưởng Thôi Quân, trở về gia đình. Thôi Châu Bình là con cháu Thôi thị ở Bác Lăng, xuất thân thế gia vọng tộc, danh vọng vượt xa đám người Từ Thứ và Thạch Đạo. Trong nhị hiền tứ hữu của Thủy Kính sơn trang, Gia Cát Lượng và Thôi Châu Bình quan hệ với nhau tốt nhất. Cũng chính vì nguyên nhân này, Gia Cát Lượng dù xuất thân thế tộc Lang Đô, dù không sánh bằng hào tộc Thôi thị ở Bác Lăng nhưng cũng là thế tộc Thanh Châu. Con cháu quý tộc luôn dễ dàng giao tiếp với nhau hơn, cho dù Gia Cát thị giờ đã không còn bằng được năm xưa, nhưng trong thế tộc vẫn có ảnh hưởng rất lớn.
Nếu không phải thế, Thái thị ở Kinh Châu nào muốn đem nữ nhi gả cho Gia Cát Lượng, lẽ nào bọn họ không xét đến chuyện môn đăng hộ đối hay sao?
Hoặc giả như Gia Cát Lượng chỉ là một con cháu hàn môn bình thường như Từ Thứ và Thạch Đạo, Thái thị chưa chắc đã thèm để ý đến y.
Phụ thân của Thôi Châu Bình chính là Thái úy Thôi Liệt.
Huynh trưởng Thôi Quân vốn là mưu thần dưới trướng Viên Thiệu. Nhưng sau khi Viên Thiệu chết, Thôi thị đã không còn mạnh như trước. Chính vì thế, bọn họ mới triệu hồi Thôi Châu Bình, chính là để tìm đường phát triển cho Thôi thị. Thôi Châu Bình tuy không phải con trưởng, nhưng dù sao cũng là dòng chính, có ảnh hưởng hết sức quan trọng. Thôi Quân nếu muốn quyết định chuyện gì cũng cần phải tranh thủ được sự đồng ý của Thôi Châu Bình.
Gia Cát Lượng có linh tính rằng lần này Thôi Châu Bình đi chỉ sợ sẽ không bao giờ trở về Thủy Kính sơn trang nữa.
Trong lòng y không khỏi cảm thấy mất mát, vừa trống trải.
Mắt thấy hảo bằng hữu bên cạnh mình đi ra ngoài bôn ba vì tiền đồ của bản thân, còn y lại chỉ ở Kinh Châu vô công rỗi sự.
Nữ nhân của Thái gia vốn là cháu gái của Thái phu nhân.
Tài hoa của nàng không có gì uyên bác lắm nhưng nàng cũng là người thông tuệ, giỏi việc nhà, là hiền thê lương mẫu.
Nữ nhân Thái thị cũng không có gì là không tốt đối với Gia Cát Lượng.
Chỉ có điều, khi thân thiết với Thái gia, bọn họ từng vô tình hữu ý đề xuất, hy vọng Gia Cát Lượng có thể dốc sức làm việc cho Lưu Biểu.
Nếu nói Gia Cát Lượng không động lòng thì là nói dối!
Dù sao ở Kinh Châu, y dựa vào Lưu Biểu, làm việc cho gã thực sự là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Gia Cát Lương cũng có biết đôi chút về Lưu Biểu, hiểu rõ người này chỉ biết khư khư ôm lấy những gì đã có, khó có thể thành đại sự.
Y có thể khẳng định chắc chắn rằng nếu quy thuận Lưu Biểu, ắt y sẽ được trọng dụng.
Dù sao chuyện hôn nhân giữa Gia Cát Lượng và nữ nhân của Thái thị đã quyết định chắc chắn. Kinh Tương giờ đang nằm trong tay Thái gia, đừng nói đến mối quan hệ của Thái phu nhân, chỉ nói riêng đến đô đốc thủy quân Thái Mạo thôi cũng đã là người nắm binh quyền trong tay, có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Ngoài ra, mối quan hệ giữa Thái gia và thế tộc ở Kinh Châu rất rắc rối, lại cực kỳ mật thiết.
Có những người này sao Gia Cát Lượng có thể chịu ủy khuất đây?
Thế nhưng, Gia Cát Lượng vẫn không coi trọng Lưu Biểu.
Trước mặt có một tòa tửu lâu, Gia Cát Lượng cất bước đi vào trong, tiểu nhị dẫn đường cho y lên lầu hai.
Khác với cảnh huyên náo dưới lầu, tầng hai rất yên tĩnh. Gia Cát Lượng ngồi xuống bên cái bàn cạnh cửa sổ, gọi chút rượu và thức ăn, tự rót tự uống.
-Khổng Minh vì cớ gì lại độc ẩm một mình như thế?
Gia Cát Lượng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nam tử ba mươi tuổi cười ha ha nhìn y.
-A, là đại huynh ư?!
Người tới tên là Bàng Sơn Dân, là cháu trai của Bàng Đức Công.
Gia Cát Lượng vội đứng dậy nhường chỗ ngồi, mời Bàng Sơn Dân ngồi xuống cùng uống.
Bàng Sơn Dân cười, xua tay, nói:
-Gia thúc gọi ta đến, ta chỉ đến mua chút quỳnh tương mà gia thúc yêu thích thôi. Đúng rồi, nghe nói hôn sự của ngươi đã quyết rồi, không biết khi nào thì tiến hành?
Gia Cát Lượng nói:
-Hôn sự đã định sẽ cử hành vào giữa mùa thu.
-Ừ, lập gia thất chung quy cũng là chuyện tốt, từ nay về sau ngươi cũng yên tâm rồi. Khổng Minh, ta còn phải chúc mừng ngươi mới đúng.
-Đến lúc đó, nhất định ta sẽ mời đại huynh dự tiệc.
-A, có điều tầm trung thu ta e là không trở về được.
-Đại huynh định xuất môn sao?
Bàng Sơn Dân gật gật đầu, cười nói:
-Sĩ Nguyên gửi thư, nói y được phong làm Hộ Khương giáo úy nên nhờ ta đem gia quyến của y đến đó.
Gia Cát Lượng nghe thấy thế, ngẩn ra:
-Hộ Khương giáo úy? Sĩ Nguyên vì sao lại làm được chức quan như thế?
Bàng Sơn Dân gãi gãi đầu:
-Nghe nói là Bắc Trung lang tướng Tào Bằng tiến cử, cho nên Sĩ Nguyên mới làm được đến chức này. Xem ý y trong thư nói thì dường như muốn ổn định ở Hà Tây, cho nên mới nhờ ta đưa thê tử của y đến, cũng tránh phải bận tâm nhiều.
-Vậy thì phải chúc mừng Sĩ Nguyên thôi. Vậy Mạnh Kiến và Thạch Đạo thì sao?
-Sĩ Nguyên không nói gì, chỉ nói chuyện của y thôi. Lúc trước Bàng Lâm từng gửi thư nói đang ở Hứa Đô, ít ngày nữa sẽ tới Hà Tây. Nói vậy, chắc Mạnh Kiến sẽ đi cùng với y.
Trong lòng Gia Cát Lượng chợt nổi sóng.
Hộ Khương giáo úy!
Nhớ năm xưa, khi Bàng Thống rời đi còn không bằng y, thế mà nay đã làm đến chức Hộ Khương giáo úy.
Trong lòng Gia Cát Lượng sao có thể thoải mái được?
Không phải y đố kỵ nhưng dù sao cũng không thấy thoải mái lắm.
Sau khi nói chuyện vài câu, Bàng Sơn Dân mang rượu rời đi.
Gia Cát Lượng ngồi một mình bên cạnh cửa sổ buồn bực uống rượu, càng uống càng thấy khó chịu thêm.
-Bộ xuất Tề thành môn,
Dao vọng đãng âm lý.
Lý trung hữu tam phần,
Lũy lũy chính tương tự.
Vấn thị thùy gia trủng,
Điền Cương, Cổ Dã Tử.
Lực năng bài Nam sơn,
Văn năng tuyệt địa lý.
Nhất triêu bị sàm ngôn,
Nhị đào sát tam sĩ.
Thùy năng vi thử mưu,
Quốc tướng Tề Án Tử.
Dịch nghĩa:
Ra khỏi cửa thành Tề đi bộ
Dõi nhìn làng lấp ló xa mờ
Giữa làng trơ trọi ba mồ
Giống nhau tưởng đã đắp gò chồng lên
Hỏi: nằm đó tuổi tên ai nhỉ?
Điền, Cổ, Cương, đích thị ba ngài
Núi Nam lật đổ, hùng tài
Văn chương âu cũng chuyển xoay đất trời
Một khoảnh khắc nghe lời nói dại
Hai trái đào giết hại cả ba
Mưu thâm kế hiểm ai mà?
Án Tề tướng quốc thì ra là người.
Gia Cát Lượng vốn tự cho mình là người nước Tề, luôn sùng bái Tướng quốc Án Tử của Tề quốc thời xuân thu. Y tự nhân tài hoa không kém gì Án Tử, nhưng bất hạnh thay chưa có dịp đền nợ nước. Mà nay, Hán thất suy yếu, Tào Tháo lại trưng dụng hàn sĩ khắp nơi, khiến Gia Cát Lượng chẳng hề vui vẻ gì. Lưu Biểu lại là người chẳng có chí lớn, dù có nương nhờ gã cũng nào có được lợi lộc gì đâu?
Một thân tài học của y nên phục vụ cho người nào mới xứng đây?
Y càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, tiếng ca dần cao vút lên.
Cách đó không xa, một trung niên nam tử mặt trắng, râu dài, mặc một bộ y phục tầm thường đang đối ẩm cùng một nam tử oai vũ.
Nghe thấy tiếng ca kia, người nam tử trung niên chợt ngẩng đầu lên.
-Trọng Nghiệp, người đang ca đó là ai?
Nam tử oai vũ quay đầu nhìn lại, chợt cười nói:
-Ta còn tưởng ai cao giọng hát, hóa ra là Khổng Minh.
-Đó có phải là Ngọa Long của Thủy Kính sơn trang, danh xưng Gia Cát Khổng Minh hay không?
-Đúng vậy!
Người nam tử trung niên kia nghe thấy thế mừng rỡ, vội nắm lấy cánh tay nam tử oai vũ kia, nói:
-Không biết Trọng Nghiệp có thể giới thiệu cho ta gặp mặt được không?
-Chuyện đó nào có đáng gì?
Nam tử oai vũ đứng dậy, cùng nam tử trung niên bước tới.
-Khổng Minh vì cớ gì lại độc ẩm như thế?
-A, là Văn Sính tướng quân.
Gia Cát Lượng vừa thấy nam tử oai vũ kia, liền vội đứng lên, chắp tay vái chào.
Văn Sính cười ha ha, kéo người nam tử trung niên bên cạnh ngồi xuống:
-Khổng Minh, ta đến giới thiệu một người với ngươi. Đây là hoàng thúc của Đại hán, Tả tướng quân, Dự Châu mục Lưu Bị - Lưu Huyền Đức. Chúng ta vừa nghe ngươi cao giọng hát, nên mới đến quấy rầy, mong Khổng Minh chớ trách.
Lưu Bị?
Gia Cát Lượng nghi hoặc nhìn nam tử trung niên kia.
Lưu Bị tươi cười:
-Từ lâu đã nghe danh Ngọa Long, nay mới được gặp, quả là may mắn của Bị.
Đàn Chá tuy không cao, tóc tết bím, nhưng cũng là người Hán cường tráng.
Trong mắt gã, Tào Bằng nhìn thấy tham vọng mãnh liệt. Dù Đàn Chá gắng sức che giấu, Tào Bằng vẫn có thể cảm nhận được nội tâm luôn sục sôi như con dã thú của gã. Người này hiển nhiên không phải là kẻ biết an phận!
-Lần này Đàn đại nhân đích thân dẫn binh mã, giải quyết phiền toái giúp ta, Bằng vô cùng cảm kích.
Trong quân trướng, Tào Bằng chắp tay cảm tạ Đàn Chá.
Trong đại trướng, ngoài Tào Bằng và Đàn Chá ra, ba mẫu tử Thái Diễm cũng ngồi phía trên. Hai huynh muội A Mi Quải và A Địch Quải mặt mày hơi nhợt nhạt, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi. Bọn trẻ tránh trong lòng Thái Diễm, thỉnh thoảng lén lút quan sát Tào Bằng. Thái Diễm ngược lại có vẻ rất bình tĩnh, ngồi một bên, ôm chặt hai huynh muội kia. Trải qua bao sóng gió, nàng sớm đã không còn là thiếu phụ ngây thơ khi mới rời khỏi Vệ gia nữa rồi.
Nàng biết Tào Bằng muốn dẫn nàng trở về Trung Nguyên, nhưng nàng không nghĩ rằng hắn lại sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như thế.
Hồng Đô ở phía sau Đàn Chá, cung kính.
Đàn Chá bước lên trước, đỡ lấy Tào Bằng:
-Đàn Chá chẳng qua chỉ là một kẻ thô lỗ, không biết gì, có thể được Bắc Trung lang tướng coi trọng sao ta có thể không theo đây? Hơn nữa, Bắc Trung lang tướng còn có ân cứu mạng Hồng Đô. Hồng Đô là huynh đệ của ta, dĩ nhiên ta phải tận tâm tận lực. Nhưng thế lực của Tả Hiền vương Lưu Báo rất lớn, lần này Đàn Chá đắc tội y, ngày sau chỉ sợ…
Tào Bằng cười nói:
-Đàn đại nhân đừng lo. Trong một thời gian nữa, e rằng Lưu Báo sẽ không rảnh tay đối phó Đàn đại nhân đâu.
-Xin chỉ giáo cho?
-Đàn đại nhân chẳng lẽ còn không biết hay sao?
-Nguyện được nghe đại nhân nói.
Tào Bằng nói:
-Hô Trù Tuyền đã chết!
Năm chữ này khiến Đàn Chá tức thì biến sắc, Thái Diễm càng kinh ngạc hơn.
-Đàn đại nhân chớ nên hiểu lầm. Cái chết của Hô Trù Tuyền không phải do ta gây ra, cũng không ảnh hưởng gì đến ta cả. Y chết dưới tay đại tướng Sa Mạt Hãn dưới trướng đại nhân Kha Bỉ Năng. Ta thật sự không có liên quan gì. Hô Trù Tuyền vừa chết, Lưu Báo và Khứ Ti ắt sẽ tranh ngôi vị thiền vu đến chết đi sống lại. Cho nên, ta mới nói trước mắt Hắc Thủy bộ của Đàn đại nhân sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.
Đàn Chá giật mình:
-Có chuyện này sao?
Không ngờ Kha Bỉ Năng lại giết Hô Trù Tuyền?
Chuyện này quả thực khiến gã giật mình. Nhưng Đàn Chá không phải kẻ ngốc, rất nhanh gã liền hiểu ra ý định thật sự của Kha Bỉ Năng.
Hán thất và Hung Nô kết minh, ắt sẽ uy hiếp lớn đến Kha Bỉ Năng.
Nam Hung Nô hung tợn, hiếu chiến, cung thủ gần hai trăm ngàn. Nếu được Hán thất ủng hộ, có được quân nhu, binh giới lớn như thế, ắt sẽ trả thù người Tiên Ti trên thảo nguyên. Năm đó, Đàn Thạch Hòe còn sống từng chèn ép người Hung Nô rất dã man. Người Hung Nô giờ được thế, Tiên Ti lại chẳng bằng trước thì sao họ có thể không trả thù được?
Khả Bỉ Năng đang mải mê tranh đấu với Yến Du Lệ, chắc chắn không muốn Hung Nô phát triển mạnh như thế.
Cho nên, phá hủy liên minh Nam Hung Nô và Hán thất đúng là thủ đoạn tốt nhất. Giết chết Hô Trù Tuyền, Hung Nô chắc chắn sẽ xảy ra nội chiến. Đúng như Tào Bằng nói, ít nhất tạm thời Đàn Chá sẽ được an toàn.
Khóe mắt gã chợt lướt qua Thái Diễm.
Ánh mắt Đàn Chá chợt ánh lên vẻ tham lam.
Thái Diễm chợt run lên, co người lại theo bản năng.
Trải qua nhiều năm bôn ba, nàng đã quen với ánh mắt này của Đàn Chá. Hai tay ôm chặt lấy hai huynh muội A Địch Quải và A Mi Quải, nàng thầm trách Tào Bằng: "Vì sao lại nhanh lật quân bài ra như thế? Chẳng lẽ ngươi không biết người Hồ xưa nay nói lời không giữ lời sao?"
Ánh mắt Tào Bằng chợt lạnh lẽo.
Nhìn lướt qua Đàn Chá, hắn thoáng nhìn Hồng Đô.
Chỉ thấy Hồng Đô như vô ý khe khẽ lắc đầu.
Tào Bằng chợt cười nói:
-Vừa rồi Đàn đại nhân gọi ta là Bắc Trung lang tướng sao?
-Ồ, chẳng lẽ Tào trung lang còn chưa biết sao?
-Biết chuyện gì?
-Triều đình nhà Hán các ngài đã phái người trùng tu Liêm huyện, phong công tử làm Bắc Trung lang tướng trấn thủ vùng đất Hà Tây. Chuyện này đã truyền ra ngoài rồi. Nghe nói quan viên triều đình nhà Hán các ngài vài ngày nữa sẽ đến Liêm huyện. Ha ha, còn nữa, Bắc Trung lang tướng trấn thủ Liêm huyện, ngày sau Hắc Thủy Tiên Ti ta chắc chắn còn phải phiền đến Tào trung lang nhiều.
Lúc đầu, thái độ Đàn Chá còn có chút khiêm nhường.
Nhưng sau khi nghe nói Lưu Báo khó có thể uy hiếp được gã, thái độ của gã đã thay đổi nhanh chóng.
Tào Bằng và Bàng Thống nhìn nhau. Từ ánh mắt Bàng Thống, Tào Bằng nhận ra được sự khinh thường.
Vì thế, hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, ra hiệu cho Bàng Thống nói.
Bàng Thống cười lạnh, nói:
-Đàn đại nhân, tuy nói tạm thời Lưu Báo không ra tay, nhưng theo ta thấy, tình hình của Hắc Thủy Tiên Ti cũng đang ngày càng nguy hiểm đấy.
Đàn Chá ngạc nhiên:
-Vị tiên sinh này có phải…
-Đây là danh sĩ Trung Nguyên ta, là đệ tử của Thủy Kính tiên sinh Tư Mã Huy ở Thủy Kính sơn trang ở Kinh Châu, là con trai của Lộc Môn sơn Bàng Quý, Bàng Thống - Bàng Sĩ Nguyên, hiệu là Phượng Sồ, là người đại tài. Giờ y đang phò ta cho ta. Nếu y đã nói như vậy, ắt là phải có lý do.
Cho tới nay, ngươi Hồ vừa căm tức lại vừa tôn kính người Hán.
Người Hung Nô vùng lên, đương nhiên có sự nhúng tay, nâng đỡ của người Hán.
Kể từ thời Chiến quốc, người Hán chạy trốn chiến tranh, lưu vong đến Hung Nô nhiều vô số kể, trong đó có rất nhiều người đại tài. Đặc biệt khi Tần diệt sáu nước, quý tộc, hậu duệ của sáu nước hoặc trốn về phía nam, hoặc tha hương phương bắc, đưa văn hóa nhà Hán truyền bá đến người Hung Nô.
Ngay cả đại thiền vu Mặc Đốn vang danh nhất của người Hung Nô kia, dưới trướng cũng có rất nhiều mưu thần người Hán.
Chuyện này khiến người Hung Nô cực kỳ tôn kính văn sĩ người Hán. Đàn Chá dù khinh thường người Hán, nhưng đồng thời gã lại rất kính trọng danh sĩ người Hán. Tuy gã chưa từng nghe tên Tư Mã Huy và Bàng Quý nhưng xem ra bọn họ vô cùng lợi hại.
Đàn Chá vội vàng nói:
-Xin tiên sinh chỉ giáo cho. Vì sao Hắc Thủy Tiên Ti của ta lại gặp thêm nguy hiểm?
Bàng Thống cười lạnh, nói:
-Nếu dựa vào sức mạnh của Tả Hiền vương, Hắc Thủy Tiên Ti có thể ngăn cản nổi không?
-Không thể ngăn cản!
Đàn Chá là người ngay thẳng, không chút giấu diếm.
Bàng Thống nói:
-Chỉ tính riêng một Tả Hiền vương, Hắc Thủy Tiên Ti đã không thể ngăn cản nổi rồi. Nhưng nếu Lưu Báo chỉ là một Tả Hiền vương, muốn đánh bại Hắc Thủy Tiên Ti thì dễ dàng, nhưng tiêu diệt lại khó. Nếu Lưu Báo làm đại thiền vu thật, nắm sức mạnh của Hung Nô thì Hắc Thủy Tiên Ti e rằng sẽ chìm trong tai ương, thảm họa. Hơn nữa, theo ta thấy, Tả Hiền vương kế nhiệm đại thiền vu là khả năng cao nhất.
-A?
Đàn Chá hoảng sợ, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói:
-Hữu Hiền vương dường như thực lực cũng không kém a.
-Thực lực của Hữu Hiền vương tuy không kém nhưng Tiên Thiên lại chẳng thuận lợi gì. Nhớ ngày đó, Hô Trù Tuyền để cân bằng thực lực giữa Khứ Ti và Tả Hiền vương mà đem Tả hiền vương Lưu Báo đặt ở Thân Đồ Trạch, lại lệnh Hữu Hiền vương Khứ Ti trấn thủ thành Thụ Hàng. Nếu chỉ nhìn lướt qua thì trong tay Hữu Hiền vương có binh hùng tướng mạnh, nhưng Hô Trù Tuyền vừa chết, gã muốn đi vào Sóc Phương thật ra lại rất khó. Mà Lưu Báo ở Thân Đồ Trạch lại có thể dễ dàng vượt qua nước sông, chiếm lĩnh vùng đất Ốc Dã, cũng có thể thừa thế đánh chiếm Nam Thiền Vu Đình. Y chỉ cần đưa binh mã đặt ở Hà Sáo, là có thể ngăn cản binh mã của Hữu Hiền vương vượt phía bắc sông. Lưu Báo này chỉ cần nắm được Nam Thiền Vu Đình là có thể dễ dàng có được toàn bộ sức mạnh của Hô Trù Tuyền ở Sóc Phương. Khứ Ti dù có được bộ lạc Đạn Hãn Sơn nhưng lại bị ngăn cản ở vùng đất phía bắc Đại Hà. Đông có Ô Hoàn, Bắc có Tiên Ti, muốn sinh tồn thì dễ nhưng muốn trèo lên địa vị đại thiền vu, ta e rằng chẳng dễ dàng chút nào.
Bàng Thống phân tích một hồi, Đàn Chá toát mồ hôi lạnh.
Gã cắn môi, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, hạ giọng nói:
-Xin tiên sinh hãy cứu ta. Đam Mỹ H Văn
Tào Bằng nhắm hai mắt lại.
Bàng Thống cười không nói.
Đàn Chá cắn răng:
-Tào trung lang vâng lệnh ra trấn Hà Tây, Đàn Chá nguyện dốc sức khuyển mã.
-Thật sao?
-Tuyệt không nuốt lời.
Đôi mắt Tào Bằng sáng rực, chăm chú nhìn Đàn Chá.
Ánh mắt sắc bén kia khiến Đàn Chá thầm hoảng hốt.
Một lúc lâu sau, Tào Bằng chợt nói:
-Thật ra, nếu muốn đối phó Lưu Báo cũng không khó, ta có tám chữ có thể khiến Đàn đại nhân chẳng những không phải lo Lưu Báo uy hiếp, mà còn có thể gia tăng sức mạnh của Hắc Thủy Tiên Ti.
Đàn Chá bất chấp sự kiêu ngạo, vội vàng hỏi:
-Xin hỏi tám chữ đó là gì?
-Rất đơn giản. Xuất binh Mạc Bắc, liên kết chiến đấu.
-Xuất binh Mạc Bắc? Liên kết chiến đấu.
Lúc này, Bàng Thống lại mở miệng lần nữa:
-Trước đây Lưu Báo hùng cứ Mạc Bắc, thực lực rất mạnh. Nhưng hiện giờ Hô Trù Tuyền đã chết, y ắt sẽ điều binh trở về Sóc Phương, tranh thủ chiếm lấy vị trí đại thiền vu, chống lại sự tấn công của Khứ Ti. Như vậy, sức mạnh của Lưu Báo ở Mạc Bắc ắt sẽ giảm. Binh lực của Mạc Bắc không còn, cũng là thời cơ tốt nhất cho Đàn đại nhân trở về thảo nguyên, lập nghiệp lớn. Về phương diện này, Tào công tử có thể ủng hộ Đàn đại nhân tốt nhất. Ví như binh khí, lương thảo… Đàn đại nhân cũng biết đấy, Tào công tử rất được Tào Công coi trọng. Năm ngoái, ta từng nghe người ta nói Tào Công hiện đang đổi mới binh giới trong quân. Những binh giới được thay đi, trải qua tu bổ, dù không sánh được với binh giới mới tinh nhưng cũng là thứ khó có thể có được. Quan trọng hơn nữa là số binh giới này rất nhiều, nếu Đàn đại nhân có được chúng thì có thể thoải mái sống ở Mạc Bắc rồi.
Kể từ thời Hán Vũ Đế tới nay, luật buôn bán đã được ban hành.
Theo luật buôn bán, quan phủ kiểm soát chuyện mua bán, luôn khống chế người Hồ cực kỳ gắt gao.
Nam Hung Nô so với người Hồ vẫn có phân nửa chịu quy phục và chấp nhận sự giáo hóa, còn đỡ hơn nhiều. Nhưng Hắc Thủy Tiên Ti vẫn không thần phục Hán thất mà tự mình tạo ra binh khí, có điều tài năng không có mấy, hầu hết vẫn dựa vào cách buôn lậu để mua bán.
Buôn lậu thì có thể, nhưng làm sao có thể đảm bảo chất lượng đây?
Binh giới của Hắc Thủy Tiên Ti khá lạc hậu, cho nên mỗi khi giao chiến với Hung Nô đều chịu thua thiệt nhiều.
Tuy nói quân hán bỏ binh khí nhưng số lượng lại rất lớn.
Đàn Chá tức thì động lòng. Nếu có thêm số binh khí của Tào Tháo, gã có thể yên tâm sống ở Mạc Bắc rồi.
Ánh mắt cháy bỏng, Đàn Chá nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng cười nói:
-Gia phụ hiện giữ chức Vũ Khố lệnh. Nếu Hắc Thủy Tiên Ti chịu ra giá tốt thì binh khí có gì đáng nói đâu?
Đàn Chá nghe thấy thế, lớn tiếng nói:
-Tào trung lang, Hắc Thủy Tiên Ti ta chuyện khác có thể không rõ nhưng rất am hiểu về cách chăn nuôi ngựa. Năm đó, khi đại vương Đàn Thạch Hòe còn, chiến mã của Hắc Thủy Tiên Ti ta nổi tiếng khắp Tiên Ti này. Không giấu gì Tào trung lang, năm đó ngựa cưỡi của vương đình, thân quân của đại vương Đàn Thạch Hòe đều do một tay Hắc Thủy Tiên Ti ta cung cấp. Nếu Tào trung lang có thể giúp Đàn Chá, Đàn Chá xin dùng ngựa vào ngưu dương để trao đổi với Tào trung lang. Ngài thấy thế nào?
Tào Bằng nghe thấy thế liền mỉm cười.
-Chuyện này ta sẽ bẩm báo lên Tào Công.
-Vậy còn chuyện liên kết đấu tranh kia là có ý gì?
Bàng Thống nói tiếp:
-Đàn đại nhân, nếu Lưu Báo làm đại thiền vu, Khứ Ti có thể chịu khuất phục hay không?
-Chắc chắn là không!
-Không chỉ là không, mà còn tranh chấp với Lưu Báo nữa kìa. Chỉ dựa vào sức của một mình Khứ Ti muốn tranh chấp với Lưu Báo quả rất khó khăn. Tình cảnh của gã cũng chẳng tốt đjep gì, nếu Đàn đại nhân có thể liên kết với Khứ Ti, ít nhất cũng có thể kìm chân Lưu Báo kia. Nếu liên kết với Khứ Ti, chắc chắn ngài sẽ có nhiều lợi thế. Khứ Ti rất hứng thú với Sóc Phương, còn xa mới tới Mạc Bắc. Hơn nữa, thực lực của người này không bằng Lưu Báo, Đàn đại nhân chẳng phải có thể yêu cầu thêm nhiều ưu đãi hay sao?
Tào Bằng nói:
-Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó. Lưu Báo có được Sóc Phương thì dù ngài có nguyện ý thần phục cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Còn Khứ Ti thực lực tuy kém nhưng nếu ngài liên kết với gã sẽ có thể đạt được rất nhiều lợi ích. Đàn đại nhân muốn sống yên ổn ở Mạc Bắc thì sự ủng hộ của Khứ Ti rất quan trọng. Không giấu gì Đàn đại nhân, ta và Khứ Ti cũng có chút giao tình. Nếu Đàn đại nhân đồng ý, ta có thể làm trung gian giới thiệu cho ngài.
Đàn Chá đích thực đã động lòng!
Tào Bằng và Bàng Thống nhìn nhau cười, thầm biết Đàn Chá đã bị thu phục.
Tào Bằng vốn không biết bản thân đã được phong làm Bắc Trung lang tướng, mà nay qua miệng Đàn Chá, không ngờ hắn lại thu được tin mừng này.
Xem ra, Tào Tháo đúng là coi trọng mảnh đất Hà Tây này, cho nên mới sảng khoái đồng ý như thế.
Chỉ có điều chức Bắc Trung lang tướng này đúng là ngoài dự đoán của Tào Bằng. Vốn dĩ hắn tưởng có được chức Hộ Khương giáo úy đã là đủ rồi, nào ngờ đâu Tào Tháo lại phong hẳn cho hắn chức Bắc Trung lang tướng. Thật ra, chức Bắc Trung lang tướng này cũng chỉ là một chức tướng quân bình thường nhưng điều này cũng có nghĩa Tào Bằng đã chính thức quay về con đường làm quan, bắt đầu lên chức.
Xét về chức vị, Bắc Trung lang tướng và Việt Kỵ giáo úy không chênh lệch nhau mấy.
Nhưng quyền lực của Bắc Trung lang tướng lại lớn hơn Việt Kỵ giáo úy rất nhiều. Cả Hà Tây đều thuộc quyền của Bắc Trung lang tướng.
Mà nay, Tào Bằng tuy chưa có ấn tín và dây đeo triện nhưng hắn đã có quyền thống trị ở Hà Tây này. Hắn có thể đuổi Hắc Thủy Tiên Ti ra khỏi Hà Tây, có thể đương đầu với Hung Nô ở Mạc Bắc này, đồng thời lại có thể kiềm chế sức mạnh của Hung Nô. Mặt khác, Tào Bằng cũng có thể giảm bớt những mối nguy hiểm ở Hà Tây. Dù sao có một đội nhân mã ở Hà Tây như vậy cũng là chuyện rất phiền toái.
Tào Bằng thầm thấy may mắn rằng Đàn Chá này tài năng chỉ bình thường, không đáng lo ngại.
Sau khi thảo luận với Đàn Chá xong, Tào Bằng dẫn ba mẹ con mẫu tử Thái Diễm trở về.
-Nương, chúng ta đi đâu vậy?
A Mi Quải dựa vào lòng Thái Diễm, sợ hãi hỏi.
Thái Diễm do dự một chút, vén màn xe lên:
-Tào công tử, ngài định thu xếp thế nào cho ba mẹ con chúng ta?
Tào Bằng ngẩn ra:
-Thái đại gia không cần lo lắng. Bằng phụng lệnh Tư Không nghênh đón Thái đại gia trở về. Đợi sau chuyện Liêm huyện, sứ đoàn của chúng ta sẽ đến. Đợi cho sứ đoàn đến rồi, Thái đại gia có thể theo Điền phó sứ trở về Hứa Đô. Có Điền phó sứ quan tâm, Thái đại gia không cần phải lo lắng nữa.
-Tào công tử không về Hứa Đô sao?
Thái Diễm kinh ngạc hỏi.
-Không, ta sẽ ở lại Liêm huyện. Vừa rồi Đàn Chá đã nói gì, chắc Thái đại gia cũng hiểu rồi. Bằng đã được phong làm Bắc Trung lang tướng, phụng lệnh ra trấn thủ Hà Tây. Một vùng đất tươi đẹp như thế, nếu không quan tâm tới thì thật hổ thẹn với tiên tổ. Ta sẽ ở lại đây, phát triển Hà Tây. Có lẽ mười năm sau, khi Thái đại gia đến đây, Hà Tây đã trở thành một Giang Nam khác rồi.
-Một Giang Nam khác ư?
Thái Diễm cắn đôi môi đỏ mọng, ánh mắt thoáng vẻ xa vời.
Hồi lâu sau, nàng chợt nói:
-Tào công tử có biết gia phụ cũng từng làm Bắc Trung lang tướng không?
-A?
Tào Bằng ngạc nhiên nhìn Thái Diễm, không hiểu nàng nói vậy là có ý gì.
Nhưng Thái Diễm dường như đã mất hứng trò chuyện, hạ màn xe xuống, từ trong xe chợt vang lên tiếng thở dài xa xôi.
-Băng sương lẫm lẫm hề thân khổ hàn
Cơ đối rời lạc hề bất năng xan.
Dạ văn lũng thủy hề thanh ô yết
Triều kiến Trường thành hề lộ yểu mạn.
Truy tư vãng nhật hề hành lý nan
Lục phách bi lai hề bãi đạn.
Trong xe chợt vang lên tiếng ngâm.
Tào Bằng nghi hoặc nhìn màn xe đã buông xuống, không nén nổi quay đầu hỏi:
-Sĩ Nguyên, Thái đại gia bị làm sao vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.