Tháng thứ hai của mùa hạ sắp đến, lúc này ở Trung Nguyên đang nắng nóng gay gắt, nhưng ở phía biên giới thì lại vô cùng mát mẻ. Lúc này, đang là lúc mùa cỏ chăn nuôi tươi tốt, nhưng cũng là lúc nảy sinh xung đột quyết liệt nhất, để có một vùng cỏ chăn nuôi tươi tốt, các bộ lạc thường hay tranh giành với nhau một cách tàn nhẫn. - Đại nhân, kiên trì thêm chút nữa, phía trước chính là núi Thạch Chủy rồi. Trên lưng một con chiến mã, một nam tử đang ngả nghiêng sắp ngã. Toàn thân của y trên dưới đều là máu, y gục trên lưng ngựa, gần như không cách nào ngồi vững được. Sau lưng y còn có mười mấy kỵ sĩ yểm hộ theo sát. Một tùy tùng ăn mặc như người Hung Nô giục ngựa tiến lên trước, đỡ lấy vị nam tử đó. Người này cũng coi như giữ vững người, ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy dãy núi phía xa đã mập mờ có thể trông thấy được. Y chụp lấy một túi nước từ trên lưng ngựa, sau khi ừng ực uống hết hai ngụm nước, tinh thần có vẻ phấn chấn hơn một chút. - Đi, về nhà đi. Y cắn răng, cầm lấy dây cương đang muốn giục ngựa. Sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm, từ nơi xa hiện ra hơn trăm kỵ sĩ, đang đuổi theo đến đây nhanh như điện chớp. - Lưu Báo chết tiệt, muốn truy cùng giết tận sao? Người nam tử đó nhổ ra một ngụm nước miếng dính máu, ngoặt tay ra sau rút trường đao ra, muốn xông tới trước. Tùy tùng giật bắn người, vội vàng ngăn cản y lại. - Đại nhân, không được ham chiến.. - Lưu Báo lần này muốn dồn đại nhân vào con đường chết, nếu như nghênh chiến chẳng khác nào đã trúng ý y, chúng thần liều chết ngăn cản, xin đại Nhân chạy mau. - Hồng Đô, nhất định phải tiếp tục sống! - Đại nhân yên tâm, Hồng Đô không chết được đâu. Chàng thanh niên nói rồi quay đầu ngựa lại, giọng nghiêm nghị quát lớn: - Các huynh đệ của Đàn Thạch Côi, theo ta bảo vệ đại nhân rút lui. Hơn mười mấy kỵ sĩ đồng thanh hô hào, lấy cung tên thúc ngựa xông ra phía sau. Người nam tử kia không dám chần chừ, thúc ngựa đi ngay. Hơn trăm kỵ sĩ ở phía xa đang càng lúc càng đến gần, chỉ thấy kỵ sĩ trên ngựa mặc trang phục người Hung Nô thuần một màu sắc. Điểm nổi bật nhất của bọn họ chính là mái tóc thắt bím, làm cho người ta vừa nhìn đã biết ngay lai lịch của họ. Cái gọi là bím tóc, chính là phần tóc đỉnh đầu bị cạo sạch, phần tóc còn lại xung quanh, kết thành kiểu một sợi bím nhỏ. Khuôn mặt có vẻ to một chút, gò má cao, hốc mắt hơi lõm xuống một tí, màu da trắng bệch. Đám người này chính là đám người Hung Nô đã từng gây ra biết bao tai họa cho người Hán. Mắt thấy người thanh niên ra lệnh cho người xông qua đây, kẻ cầm đầu của người Hung Nô liên tiếp phát ra một loạt những âm thanh kỳ quái. Hơn trăm kỹ sĩ thoắt chốc tản ra hết, kéo cung bắn tên. Mà người thanh niên Hung Nô vừa tránh né trên ngựa, vừa trở tay đánh trả. Khoảng cách ngắn ngủi vài trăm bước chân, không ngừng có người ngã khỏi ngựa. Đây cũng là cách quyết đấu thường gặp nhất của người Hồ ở biên giới phía Bắc, trong lúc nhất thời các mũi tên bắn như mưa, liên tục bay qua lại. Kỹ thuật cưỡi ngựa bắn tên của Hồng Đô quả nhiên tinh xảo. Không có yên ngựa, không có bàn đạp ngựa, cả người của anh ta như dung hòa làm một với chiến mã, mũi tên như mưa của người Hung Nô vô cùng linh hoạt và sắc bén nhưng lại không thể đả thương anh ta. Đồng thời, anh ta còn không ngừng đánh trả, sau khi liên tiếp giết chết ba tên Hung Nô chỉ trong chớp mắt, con ngựa cưỡi dưới hai chân đột nhiên hí lên một tiếng dài thê lương, ngã uỳnh xuống đất. Anh ta có thể tránh được tên, nhưng ngựa thì khó có thể tránh né được. Sau khi Hồng Đô ngã ngựa, hơn mười tên người Hung Nô liền gào thét xông tới phía anh ta. - Ung Nô, ngươi đừng hòng giết ta… Hồng Đô lăn mình trên đất một cái nhanh như chớp, hô một tiếng nhảy dựng lên, trong tay đã có thêm một thanh trường đao sáng choang, nếu như quan sát kỹ, thì sẽ phát hiện ra thanh trường đao trong tay của anh ta không ngờ lại là dạng thanh đao thép đang được bắt đầu phổ biến trong quân Tào. Sóng lưng thanh đao mang theo một vết màu đỏ sậm, xẹt ngang một cái trong không trung, một gã người Hung Nô đi đầu bị một đao của anh ta chém rớt xuống ngựa. Chân Hồng Đô chạy nhanh như bay, hai ba bước đã đuổi kịp chiến mã không chủ đó, đưa tay nắm lấy dây cương, một tay đặt trên lưng ngựa, vọt người nhảy lên lưng ngựa. Chiến mã này thậm chí còn không biết rằng, chủ nhân của nó đã bị đổi thành người khác. Hung Nô nghiêng mình một cái trên lưng ngựa, đẩy ngang thanh trường đao trong tay một cái, một tên người Hung Nô bên cạnh lập tức đầu và người chia làm hai. Nói thì chậm, chuyện xảy ra lại rất nhanh. Từ lúc Hồng Đô ngã ngựa, cho đến lúc y lên ngựa giết địch lần nữa, thời gian không quá mười mấy lần hít thở. Nhưng trong mười mấy lần hít thở này, anh em của Hồng Đô đã tổn thất hơn nửa. Chỉ còn sót lại ba, năm người, hơn nữa ai cũng bị thương. - Hồng Đô, Tả Hiền Vương tôn trọng ngươi là một hảo hán, tội gì đi theo bán mạng cho Đàn Thác chứ? - Nếu như ngươi chịu quy thuận Tả Thiền Vương, không những có thể không chết, đàn bà, trâu ngựa, mặc cho ngươi chọn, ngươi đừng có tiếp tục mê muội nữa. - Ung Nô, hùng ưng (chim ưng) cả đời chỉ có một chủ nhân. Lưu Báo muốn ta đầu hàng, đó là nằm mơ. Ân tình giữa ta và Đàn đại nhân há có thể đem so sánh với trâu ngựa và đàn bà sao? Hồng Đô nói xong, lại muốn xung phong lần nữa. Nhưng vài tên tùy tùng còn sót lại đã ngăn cản y. - Hồng Đô, đi đuổi theo đại nhân đi, ở đây có chúng tôi là đủ rồi. Hồng Đô do dự một hồi, gật gật đầu, bỗng nhiên ngước lên trời gào thét một tiếng - Các huynh đệ của Đàn Thạch Côi, xung phong! Gã người Hung Nô tên là Ung Nô kia, trong mắt lóe lên ánh mắt hung hãn. - Nếu như ngươi muốn tìm cái chết, thế thì ta sẽ toại nguyện cho ngươi. Giết chúng đi. Người Hung Nô hò hét, thúc ngựa chạy như bay đến. Mấy người tùy tùng không chút sợ hãi, giương cung cài tên, xông thẳng về phía người Hung Nô. Trong mắt của Hồng Đô, xẹt qua một vệt sáng của nước mắt, bất thình lình y quay đầu ngựa, chạy đi. - Hồng Đô, tên nhát gan ngươi, không ngờ lại dám chạy trốn. Ung Nô thật không ngờ, Hồng Đô vậy mà lâm trận lại chạy trốn. Phải biết rằng, Hồng Đô có biệt danh là Hắc Thủy lang, hung hãn dũng mãnh, là vị tướng dũng mãnh số một của Hắc Thủy Tiên Ti. Lần này Ung Nô đến đây mang theo cả ý nghĩ muốn giết chết Hồng Đô, nhưng không ngờ Hồng Đô lại không chiến mà chạy. Gã giận dữ rống lên, thúc ngựa đuổi theo. Nhưng đám tùy tùng kia lại liều mạng cản chân gã lại. Ba, năm người tùy tùng lại cản chân của Ung Nô. Đợi sau khi Ung Nô chém chết số tùy tùng này, Hồng Đô đã chạy đi mất gần một dặm đường rồi. - Đuổi theo, không giết được Hồng Đô, tuyệt đối không rút quân. Ung Nô lớn tiếng la lên, dẫn theo lính Hung Nô, nhắm theo hướng Hồng Đô chạy trốn, vội vàng lao đi đuổi theo. Núi Thạch Chủy (Núi miệng đá) là nơi giao nhau giữa mạch núi Hạ Lan và sông Hoàng Hà, núi đá nhô ra như miệng, nên được đặt tên là vậy. Ở đây là biên giới Giang Nam, nguồn tài nguyên sản vật vô cùng phong phú. So với cảnh hoang vu mịt mù của đời sau, Núi Thạch Chủy hiện giờ xanh mơn mởn, đầy sức sống. Thực vật ở đây chưa bị chặt phá tùy tiện, cũng chưa bị chiến tranh dày xéo. Ra khỏi núi Thạch Chủy hướng về phía Bắc hoàn toàn là khu vực người Hồ rồi. Tào Bằng đã có thể cưỡi ngựa mà đi, tinh thần trông có vẻ khá hơn nhiều so với mấy hôm trước. Chỉ có điều sắc mặt hắn vẫn có vẻ hơi tái nhợt, có chút uể oải. Tình trạng vết thương trên người đã có chuyển biến tốt đẹp hơn phân nửa, nhưng lại không tài nào ra trận chém giết được. Trúng một kiếm đầy uy lực đó của Lãnh Phi, Tào Bằng chắc chắn không thể bình phục trong thời gian ngắn được. Nhưng ít nhất, hắn đã không lo về tính mạng. Vẻ mặt của Tào Bằng xem ra thì rất điềm tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Bởi vì tung tích của Lãnh Phi vẫn chưa thể tìm ra. Mặc dù Chu Lương giúp đỡ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa có manh mối. Điều này khiến cho Tào Bằng có chút không yên lòng. Lãnh Phi đã trở thành cái gai trong lòng của Tào Bằng. Công phu của gã này quá ư lợi hại, cũng không phải loại kẻ thù Tào Bằng có thể mặt đối mặt. Gã ẩn trốn trong chỗ tối, bất cứ lúc nào cũng có thể cho Tào Bằng một phát chí mạng. Không phải Tào Bằng không có tự tin, có thể tránh sự ám sát của Lãnh Phi, nhưng cả ngày cứ thấp thỏm đề phòng, suy cho cùng cũng không phải là cách. Đạo lý Không sợ kẻ trộm, chỉ sợ lo nghĩ về trộm, Tào Bằng cũng xem như đã hiểu thấu rồi. Cũng chính vì lý do này, Tào Bằng càng muốn dồn Lãnh Phi vào chỗ chết. - Chu Lương nói, điều tra không được chút manh mối nào. - Toàn bộ bên trong doanh trại đều tra xét cả rồi sao? Bàng Thống thấp giọng trả lời: - Đều tra xét cả, tuy nhiên, trong doanh trại, còn có quân của Lâm Nghi Hầu. Tuy rằng Chu Lương nắm giữ bên trong doanh trại, nhưng phía Lâm Nghi Hầu bên đó lại không cách nào điều tra được. Y phái người nói, Lâm Nghi Hầu phòng bị rất nghiêm ngặt, y cũng không dám dễ dàng để lộ dấu vết. Chỉ nói ngươi tạm thời hãy nhẫn nại một chút, đợi khi có cơ hội, y nhất định sẽ tìm cách điều tra… - Bảo y hãy bảo vệ tốt chính mình đi. Tào Bằng nhíu mày một cái, khe khẽ căn dặn Bàng Thống. Lãnh Phi tuy rằng nguy hiểm, nhưng Tào Bằng lại không hy vọng chỉ vì một tên Lãnh Phi này, khiến cho đường dây ngầm mà hắn khó khăn lắm mới cài được bị bại lộ hết. Chu Lương ở trong cung, lợi ích càng lớn hơn nữa. Nếu như vì một Lãnh Phi… - A Phúc, ngươi nói xem Lãnh Phi có khi nào chết rồi hay không? - Ngươi thấy sao? Bàng Thống lập tức ngừng nói, nhún vai, miễn cưỡng cười một cái. Tào Bằng tin chắc rằng Lãnh Phi chưa chết. Đạt tới thân thủ như gã, sao có thể chết đi một cách dễ dàng được? Lưu Quang đương nhiên sẽ dốc sức bảo vệ gã Lãnh Phi này, bởi vì gã Lãnh Phi này là một tấm vương bài trong tay y. Nhưng nếu không giải quyết Lãnh Phi, suy cho cùng đúng là phiền toái. Nghĩ đến đây, Tào Bằng đột nhiên khẽ ho khan. Hắn lấy từ trong người ra một chiếc khăn hình vuông, che miệng lại, rồi sau đó tiện tay vứt luôn xuống đất. Đội ngũ tiếp tục tiến lên phía trước, đã mơ hồ có thể nhìn thấy miệng núi Thạch Chủy. Một gã người hầu trong cung đi ngang đường, thấy không ai để ý, len lén nhặt tấm khăn tay từ dưới đất lên, chỉ thấy trên đó dính đầy vết máu đỏ sẫm. Vẻ mặt gã ta lộ ra nụ cười lạnh lẽo, chợt khập khiễng bước, tiếp tục đi theo đại đội. Ra khỏi núi Thạch Chủy, cảnh quan hiện ra lập tức thoáng đãng rộng rãi. Trời bao la, đất mênh mông, đứng trước biên giới phía Bắc lạnh giá lòng người chợt mênh mang. - Đơn xa dục vấn biên, chúc quốc quá cư diên. Chinh bồng xuất hán tắc, quy nhạn nhập hồ thiên. Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên. Tiêu quan phùng hậu kỵ, đô hộ tại Yên Nhiên. (Dịch thơ: Ngồi trên xe hỏi đường đi, Thân làm quan ta đi tới biên thùy. Ngọn cỏ bồng bay ra khỏi ải Hán, Nhạn bay về vào trời Hồ. Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời, Sông dài, mặt trời lặn tròn vo. Ra tới ải Tiêu Quan, gặp lính cưỡi ngựa (Báo rằng) Quan đô hộ đang ở Yên Nhiên. Tào Bằng không khỏi tự mình ngâm nga, chợt gương mặt trắng bệch của hắn lộ ra một nụ cười. Bàng Thống bên cạnh nhìn hắn, không kìm nổi liền bật cười: - A Phúc, chưa từng thấy ai tự kỷ như ngươi, nào có ai tự khen mình cơ chứ? - A? Tào Bằng ngẩn ra, lập tức phản ứng trở lại, trong lòng thầm gượng cười. "Sử chí tắc thượng"của Vương Duy vừa hay hợp với khung cảnh của ngày hôm nay, chỉ có điều câu cuối cùng của hắn khiến cho Bàng Thống hiểu lầm. Tuy nhiên, không sao cả, tự kỷ thì tự kỷ thôi, còn hơn là tự an ủi mình là kẻ mạnh. Tào Bằng đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt nhìn thấy đoàn quân người ngựa phía trước dừng lại. Hắn vội hỏi: - Sao lại dừng ngựa? - Tào giáo úy, phía trước có người… Tào Bằng nghe vậy, vội thúc ngựa lên phía cao, tay làm mái che nhìn ra xa. Chỉ thấy một con ngựa hoảng sợ đang chạy đến, trên lưng ngựa có một người thanh niên nằm sấp trên lưng ngựa. Vừa hay chạm mặt với đoàn xe, con ngựa đó lập tức dừng lại. Người thanh niên trên lưng ngựa ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. - Hình như là bị người ta đuổi giết? Tào Bằng dẫn theo Hàn Đức và Vương Song, vội vàng phóng ngựa chạy tới. Chỉ thấy vài tên lính hộ vệ đã đến bên cạnh người thanh niên đó, Hàn Đức vừa nhìn đã nhận ra ngay trang phục của người thanh niên này, vội nói với Tào Bằng rằng: - Công tử, người này hình như là người Tiên Ti. - Người Tiên Ti ư? Tào Bằng giật mình. Nếu là hai mươi năm về trước, hắn ít nhiều còn có chút băn khoăn đối với người Tiên Ti. Thế nhưng bây giờ… Hắn xuống ngựa tiến lên phía trước, Điền Thiệu vội vàng đi tới, thanh trường đao trong tay đưa cho Tào Bằng. - Công tử, thanh đao này hình như được tạo ra bởi Phụng Xa Hầu. - Ồ? Tào Bằng nghe thấy, không kềm nổihiếu kỳ, đưa tay ra chụp lấy trường đao. Chính vào lúc này, phía xa xa có một đội quân người Hung Nô đang bay nhanh tới, từng hồi từng hồi tiếng móng ngựa sắt, trong miệng người Hung Nô phát ra tiếng rít kỳ quái, thanh thế thật kinh người. - Tên Hán mọi rợ, để hàng hóa lại, giao Hồng Đô ra đây! Tiếng rống của Ung Nô truyền đến tai của Tào Bằng. Tuy nhiên, Ung Nô dùng tiếng của người Hung Nô để gào thét, Tào Bằng nghe cũng không hiểu lắm, thế là quay đầu lại hỏi: - Gã đó đang gào gì thế? Ung Nô là hào soái dưới trướng của Tả Hiền Vương của Nam Hung Nô là Lưu Báo. Dựa theo cách nói của Chu Lễ, hai ngàn năm trăm người làm một sư, cũng có cái gọi là thiên phu trưởng. "Trưởng" và " Soái" đồng nghĩa với nhau, do đó thiên phu trưởng cũng được gọi là sư soái. Mâu thuẫn giữa người Hung Nô và người Hán rất sâu nặng, vì thế cũng dẫn đến cái danh xưng này. Hào soái, cũng chính là Sư soái. Lần này Ung Nô phụng mệnh tập kích, nhưng lại không hề nghĩ tới quận chúa lại chạy mất. Chủ nhân chạy mất rồi, thế thì cũng không thể tha cho người sói của Hắc Thủy, nếu như giết được sói của Hắc Thủy, không cần nghi ngờ gì đây sẽ là một chuyện tốt đẹp. Chắc chắn rằng, Tả Hiền Vương cũng sẽ không vì vậy mà trách tội. Trên đường gã đuổi truy sát, thì thấy một đoàn xe người Hán. Trong mắt của Ung Nô, người Hán chính là những con dê núi luôn bị giết hại. Tuy nói rằng trên thảo nguyên có rất nhiều chợ của người Hán, nhưng đối với Ung Nô mà nói, vốn không có ý nghĩa to tát nào. Dù gì cũng đã đuổi đến, thế thì giết luôn bọn chúng. Người Hán yếu đuối, làm sao là đối thủ của người Hung Nô được? Thế nên, Ung Nô cũng chưa nhìn rõ nghi thức của đoàn xe đó. Tào Bằng đang quan sát thanh trường đao trên tay, hắn đã xác nhận, thanh trường đao này, đúng thật là xuất thân từ tay của Tào Cấp. Tào Cấp chế tạo đao, dùng phương pháp kết hợp giữa gang thô và gang đúc, lấy gang đúc làm nguyên liệu chính, luyện rèn thêm mà thành. Đao do Tào Cấp chế tạo, sóng lưng của đao có màu đỏ sậm, mà những nơi khác, ví dụ như trường đao do xưởng Hà Nhất chế tạo ra, thì không có một vết màu đỏ sậm này, có thể nói, vệt đỏ sậm này cũng là dấu hiệu riêng của Tào Cấp, người khác cho dù có muốn mô phỏng, cũng mô phỏng không được. Vì vậy mà ở Hứa Đô, đao do Tào Cấp chế tạo ra, cũng có tên là Tà Dương Huyết, có được tên gọi này cũng do vết đỏ sậm đó. Thanh Tà Dương Huyết này, hẳn là vào bốn năm trước đã được Tào Cấp chế tạo ra ở Kiến An. Mỗi năm Tào Cấp lại chế tạo ra vài thanh bảo đao, được người ta dùng số tiền lớn để thu mua…thanh tà dương huyết trong tay người thanh niên đang hôn mê trước mắt này, chắc hẳn chính là một trong những thanh được người ta thu mua. Chỉ có điều, có trời mới biết tại sao nó lại lọt vào tay của người thanh niên này. Có lẽ là anh ta dùng số tiền lớn để mua, cũng có thể anh ta đã cướp nó về…. Tào Bằng vốn dĩ cũng không muốn can dự vào chuyện này, nhưng câu nói đó của Ung Nô, lại chọc giận hắn rồi! - Tín Chi, không để lại tên nào hết! Hàn Đức hét lớn một tiếng, liền giục ngựa xông ra. Ung Nô đâu nghĩ tới rằng, đám người Hán này lại dám phản kháng. Mắt thấy Hàn Đức xông qua, gã theo bản năng mình giơ tay lên là một mũi tên, nhưng lại bị Hàn Tín Chi đang ngồi trên ngựa né qua một cách dễ dàng. Mà mũi tên này của gã, cũng chọc giận quân hộ vệ tùy tùng. Ba tên quân Tư Mã liền giận tím mặt, quay đầu nhìn về phía Điền Thiệu. Điền Thiệu cũng biết, lúc này y phải ra quyết định! Y là quân hộ vệ của sứ đoàn Đại Hán, đại diện cho vinh quang của Đại Hán.. Dù gì xảy ra chuyện rồi, cũng có Tào Bằng gánh, Điền Thiệu cũng không lo, thế là cười một cách lạnh nhạt mà nói: - Truyền lệnh xuống dưới, một tên cũng không tha! Trong phút chốc, ba quân đều động đậy. Lúc này người Hung Nô mới nhìn kỹ hiệu cờ của đoàn xe, Ung Nô cũng giật mình hoảng sợ. - Ta là… Gã muốn hô to: chúng tôi là thuộc hạ của Tả Hiền Vương. Thế nhưng, Hàn Đức làm gì cho gã cơ hội này? Ngồi trên lưng ngựa, chạy nhanh như bay tới, chớp mắt đã đến trước mặt của Ung Nô. Bản rìu lớn nấp ở sau lưng, chỉ thấy Hàn Đức kia đang trên lưng ngựa đột nhiên đứng bật dậy, cây rìu bản tròn mang theo cả tiếng sấm sét, gào thét mà tới. Ung Nô kia vội vàng giơ đao nghênh tiếp, chỉ nghe teng một tiếng, đao rìu chạm vào nhau, Ung Nô bị một luồng sức mạnh lớn nhấc lên, thoáng cái đã rơi xuống ngựa. Không đợi gã đứng lên, thì ngựa của Hàn Đức đã tới rồi, chiến mã ngửa móng, hung hãn dẫm lên ngực của Ung Nô. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương ngực của Ung Nô lập tức bị móng ngựa kia đạp vỡ. Hàn Đức như là hổ vào trong đàn dê, rìu lớn tung bay, không ai cản nổi. Vương Song cũng không chịu được sự buồn bã, giục ngựa giơ đao, giết vào trong đoàn quân của địch. Người Hung Nô gào lớn một tiếng muốn chạy trốn, nhưng lại thấy ba đội hộ vệ hò hét mà đến, đem vay chặt người Hung Nô, liền làm một trận thảm sát. Trận chiến xảy ra dưới chân núi Thạch Chủy, cũng không duy trì được bao lâu. Đợi lúc Lưu Quang chạy tới, chỉ thấy sát chết đầy đất, máu chảy thành sông… - Ai cho phép các ngươi đại khai sát giới. Lưu Quang giận tím mặt. Tào Bằng đã lệnh cho Phi Mạo trông coi người thanh niên, nghe Lưu Quang quát hỏi, hắn lập tức giục ngựa lên trước - Ta hạ lệnh đấy. - Tào Bằng, ngươi phải biết rằng, chuyến đi lần này của chúng ta đi sứ sang Hung Nô, là để kết hảo, sao ngươi lại…. - Kết hảo thì ra kết hảo, nếu ngay cả mặt mũi cũng giữ không được, kết hảo thì lại có tác dụng gì? Lâm Nghi Hầu chưa nghe, bọn chúng muốn chúng ta để lại hàng hóa sao? - Nhưng … - Thất ngã kỳ liên sơn, sử ngã lục súc bất phiền tức. Thất ngã yên chi sơn, sử ngã phụ nữ vô nhan sắc. Dịch thơ: Mất đi núi Kỳ Liên của ta, khiến gia súc của ta chẳng đông đúc nổi. Mất đi núi Yên Chi của ta, khiến cô dâu của ta chẳng còn xinh đẹp. Tào Bằng đột nhiên hai tay giơ cao qua khỏi đỉnh đầu, ngẩng mặt lên trời lớn tiếng kêu gào: - Hoắc tướng quân, nếu trên trời có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho giang sơn nước nhà. Năm đó, Hoắc Khứ Bệnh tung hoành Mạc Bắc, giết đến người Hung Nô phải máu chảy thành sông. Từ đó trên thảo nguyên mới lưu truyền bài dân ca này. Tào Bằng kêu gào xong, nhìn về phía Lưu Quang. Nhưng lại thấy Lưu Bang cả mặt đỏ bừng, phẫn nộ nhìn Tào Bằng, một lúc sau liền hừ một tiếng, giục ngựa quay về đoàn xe. Tào Bằng đang mỉa mai y! Nhớ năm đó, Hoắc Phiêu Kỵ tư thế oai hùng đến nhường nào, khiến cho Hung Nô phải cúi đầu. Mà ngươi, thân là con cháu của nhà Hán, không ngờ ngay cả một chút gan lì và dũng khí cũng không có. Lưu Quang cảm giác được, từng cặp mắt xung quanh kia, đều mang ý mỉa mai. Trong lòng y uất nghẹn ngào, y cảm thấy uất ức. Y cũng muốn giết Hung Nô, nhưng y là chính sứ, y biết được mục đích của lần mình đi Hung Nô này! Trong lòng đối với những gì Tào Bằng đã làm, cũng thầm tán thưởng. Nhưng ngoài mặt, y phải đi chất vấn Tào Bằng. Nếu như là ngày trước, Tào Bằng có lẽ sẽ để chút mặt mũi cho y. Nhưng sau vụ ám sát ở Đại Hà, hai người đã trở mặt với nhau, định sẵn sẽ trở thành kẻ thù của nhau. Nếu như đã là đối thủ, Tào Bằng đã đả kích, thì tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay. Nếu như đổi lại là Lưu Quang đứng trên lập trường của Tào Bằng, cũng sẽ không bỏ qua cho Tào Bằng đâu. Y quay đầu nhìn về phía Tào Bằng nhưng lại thấy Tào Bằng người ngựa thẳng đứng đang nhìn chằm chằm vào y. Trong lòng vô cùng phẩn nộ, đến lúc này cũng chỉ đành hóa thành một tiếng thở dài thôi. Tào Hữu Học, ta thề sẽ giết ngươi! Sứ đoàn, tiếp tục tiến lên phía trước. Đêm đó, sau khi đóng trại ở một cái chợ cách miệng núi Thạch Chủy hướng về phía Bắc khoản ba mươi dặm, thì không bao lâu sau liền thấy một đội quân kỵ người Hung Nô đuổi đến theo hướng ngược lại. Bọn họ, chính là người ngựa do Hô Trù Tuyền phái đến để nghênh đón sứ đoàn. Người đến nghênh tiếp sứ đoán, chính là Hữu Hiền Vương Khứ Ti. Người này là tâm phúc của Hô Trù Tuyền, càng là cánh tay đắc lực của Hô Trù Tuyền. Sau khi Hô Trù Tuyền đăng lên ngôi vị Thiền Vu, cũng không thảnh thơi gì, Tả Thiền Vương Lưu Báo là con trai của Vu Phu La, trong tay nắm giữ một lực lượng vô cùng hùng mạnh. Mà Hô Trù Tuyền tuy rằng làm Thiền Vu của Nam Hung Nô, nhưng đối với Lưu Báo cũng có vài phần kiêng nể. Gã cần phải áp chế chừng Lưu Báo, mà muốn áp chế được Lưu Báo, thì phải nhờ vào Khứ Ti. Vài năm nay, đội quân của Hữu Hiền Vương Khứ Ti không ngừng lớn mạnh, cũng phần do có Hô Trù Tuyền âm thầm giúp đỡ. Lấy Khứ Ti kiềm chừng Lưu Báo, làm cho quyền lực được duy trì ở trong một trạng thái cân bằng. Chỉ có như vậy, Hô Trù Tuyền mới có thể thống trị Nam Hung Nô tốt hơn. Lưu Quang và Khứ Ti là người quen thuộc đã lâu! Từ lúc Vua Hán lên ngôi thì hai người đã quen biết với nhau rồi. Khứ Ti đến nghênh đón, Lưu Bang đương nhiên nhiệt tình thăm hỏi. Đêm đó, Tả sử Chu Lương, Hữu sử Điền Dự, tất cả đều cùng tiếp đãi Khứ Ti trong lều lớn. Vốn dĩ chiếu theo quy định, Tào Bằng cũng nên tham gia. Nhưng cũng không biết là do Lưu Bang cố tình hay là có nguyên nhân nào khác, Tào Bằng vốn không được thông tin. Mà bản thân hắn, cũng không tình nguyện thể hiện thiện ý gì với người Hung Nô cho lắm. Vừa mới giết xong một đám người Hung Nô, quay đầu thì lại phải bày tỏ thiện ý với đối phương ư? Chí ít thì Tào Bằng không làm được chuyện này. Hơn nữa, bản thân hắn cũng có việc khác để làm tiếp. Trong lều trại quân đội, đèn đuốc sáng trưng. Một người thầy thuốc hành quân, đang cận thận từng li từng tí điều trị vết thương cho Hồng Đô. Người thầy thuốc hành quân này, vốn là thái y của Thiếu Phủ Thái Y viện. Bởi duyên cớ đi sứ lần này, Tào Bằng cố tình tìm Hoa Oản, mời ông đi cùng. Dọc đường đi, đích thật là đã giúp ích rất nhiều. Sau khi hành quân đại phu gỡ mũi tên từ trong người của Hồng Đô ra, bôi kim sang dược lên, lúc này mới thở phào một hơi, lấy khăn ướt từ tay của Vương Song, lau lau mồ hôi trên trán. - Đã không sao rồi…nhưng mất máu quá nhiều, chỉ sợ nhất thời khó mà hồi phục, có điều sẽ không e ngại đến tính mạng. Tào Bằng nghe xong, gật đầu mỉm cười cám ơn. Sau khi hắn tiễn hành quân đại phu đi, quay trở lại quân lều, liền thấy Hồng Đô yếu ớt tỉnh lại. - Đa tạ ơn cứu mạng của tướng quân. Sau khi Hồng Đô tỉnh lại, nhìn rõ tình hình xung quanh, lập tức phản ứng trở lại, gắng gượng muốn xuống giường, quỳ lạy để cảm tạ Tào Bằng. - Ý, tiếng quan thoại ngươi nói cũng không tồi nhỉ. Tiếng Hồng Đô nói là tiếng Hán, cho nên Tào Bằng cũng không cần có người phiên dịch. - Tiểu nhân vốn là người Trường An, đang hưng thịnh bình yên, Lý Thôi và Quách Dĩ vây hãm Trường An, tiểu nhân che chở cho mẹ già chạy trốn khỏi Kinh Triệu. Vốn dĩ muốn đến biên giới cầu cạnh một người họ hàng, không ngờ dọc đường mẹ tiểu nhân bị nhiễm phong hàn, được Hắc Thủy Tiên Ti đại nhân là Đàn Chá cứu giúp, mới cứu lại tính mạng của mẫu thân trở về. Từ đó về sau, để báo đáp ân tình của Đàn Chá đại nhân, tiểu nhân đã ở lại Hắc Thủy Tiên Ti. - Hắc Thủy Tiên Ti? Tào Bằng ngẩn ra, quay đầu hỏi người bên cạnh nói: - Hắc Thủy Tiên Ti ở đâu? - Hồi tướng quân, Hắc Thủy Tiên Ti ở hướng Nam của núi Thạch Chủy, dưới chân núi Hạ Lan. - Thế Đàn Chá lại là người phương nào? - Cái này….Đàn Chá, cũng chính là con trai của Tiên Ti Vương Đàn Thạch Côi. Sau khi Tiên Ti Vương chết đi, Tiên Ti tan rã, Đàn Chá đại nhân một mình lãnh đạo tộc người Hắc Thủy Tiên Ti. - Con trai của Đàn Thạch Côi ư? Tào Bằng nghe vậy, không khỏi kinh ngạc. Hắn thật ra cũng biết cái tên Đàn Thạch Côi này, tuy nhiên sau khi tái sinh vào thời đại này, mới được biết. Đàn Thạch Côi này là thủ lĩnh của bộ tộc Tiên ti, lúc còn sống, từng sáng lập ra luật pháp Tiên Ti, thống nhất các bộ lạc ở phía Đông và Tây, lập vương đình ở núi Đạn Hãn, binh hùng tướng mạnh, chinh chiến khắp nơi, đem mảnh đất cố cụ của người Hung Nô năm xưa, từ Đông sang Tây khoản hơn hai ngàn dặm, từ Nam sang Bắc có hơn bảy ngàn dặm, tất cả đều quy nạp thành mảnh đất du mục của người Tiên Ti. Sau đó, ông ta lại đem vùng đất thống trị chia làm ba bộ phận là Đông, Trung, Tây, mỗi bộ phận bố trí đại nhân làm thủ lĩnh, cướp biên xâm lược, gây ra tai họa to lớn cho triều Hán. Thời Hoàn Đế, triều đình phái quân chinh phạt, kết quả thảm bại trở về. Lại phái sứ giả ấn tín và dây đeo triện, phong Đàn Thạch Côi làm Vương…Ngươi có thể làm Tiên Ti Vương, nhưng nhất định phải thuần phục người Hán chúng ta. Thậm chí, Hoàn đế còn đề xuất hòa hiếu kết giao. Nhưng Đàn Thạch Côi lại không đồng ý! Đây là một gã rất có cá tính, cương quyết không tuân theo, có hùng tài đại lược. Linh đế Hi Bình năm thứ sáu, Triều đình lại lần nữa phái quân chinh phạt, chia làm ba đường xuất kích, kết quả, bị Đàn Thạch Côi đánh tan với ba bộ đại nhân. Từ đó, Đàn Thạch Côi này xưng vương ở biên giới phía Bắc, không phục tùng triều Hán, kiêu ngạo ương ngạnh. Quang Hòa năm thứ tư, Đàn Thạch Côi bệnh chết, bốn mưới lăm năm tuổi. Sau khi Đàn Thạch Côi mất đi, Tiên Ti tan rã, các đại nhân liên tiếp có người kế thừa… Bàng Thống đột nhiên kéo Tào Bằng một cái, quay người đi ra khỏi lều trại. Tào Bằng ngẩn ra, mà sau đó trấn an Hồng Đô một chút, cũng theo đi ra ngoài. - Sĩ Nguyên, chuyện gì vậy? - Cung hỉ Hữu Học, chúc mừng Hữu Học! Tào Bằng không hiểu gì cả - Sĩ Nguyên, hỉ từ đâu đến đấy? Bàng Thống khẽ mỉm cười, nói nhỏ bên tai của Tào Bằng rằng: - Ta có một kế, có thể khiến Hữu Học nắm giữ Hà Tây trong tay một cách dễ như chơi. - Sau Đàn Thạch Hòe chết, Tiên Ti lập tức tách ra. Đàn Chá tuy là bộ lạc lớn, kế thừa được hai bộ lạc Tiên Ti là Hắc Thủy và Tây Hà, nhưng tình cảnh cũng không tốt lắm. Nguyên nhân chính là vì nam Hung Nô sắp khởi nghĩa, nam Hung Nô nằm ở Sóc Phương, chiếm cứ thảo nguyên màu mỡ Hà Sáo. Cộng thêm sự ủng hộ âm thầm của nhà Hán khiến cho thế lực tăng nhanh, mơ hồ như đã khếch trương thanh thế đến phía bắc, và thâu tóm nhiều bộ lạc Tiên Ti, lấy lại lãnh địa của Hung Nô mà năm xưa Đàn Thạch Hòe chiếm lĩnh, đoạt lại không ít, gây một áp lực lớn với người Tiên Ti. Nói một cách tương đối, hai bên phía đông và trung bộ Tiên Ti chịu một áp lực khá nhỏ. Mà tây bộ Tiên Ti của Đàn Chá, bởi vì gần Sóc Phương, chiếm cứ khu vực phía tây, cho nên có xung đột lớn nhất với Hung Nô. Trải qua mười năm, Đàn Chá đã bị mất thảo nguyên chăn nuôi Hắc Thủy Tiên Ti, bị ép lui về phía tây hà. Mà Hung Nô lại là tình thế bắt buộc cần chiếm lấy Hà Tây. Sau khi Hô Trù Tuyền kế nhiệm Thiền Vu, âm thầm dung túng cho Tả Hiền Vương Lưu Báo và Đàn Chá tranh đấu với nhau, đồng thời thu được lợi ích lớn. Cho nên, tình hình hiện tại của Đàn Chá cũng không phải là khá giả cho lắm. Vừa rồi Hồng Đô có nói, trên đường từ Đạn Hãn Sơn trở về, Đàn Chá bị phục kích, ta đoán chính là do Lưu Báo gây ra. Mục đích hắn đi Đạn Hãn Sơn, chắc chắn là hy vọng nhận được sự giúp đỡ của trung bộ đại nhân Tiên Ti, tuy nhiên với tình hình này, kết quả chắc không như tưởng tượng. Trung bộ đại nhân Tiên Ti Kha Bỉ Năng dã tâm cực kỳ lớn, thế lực hùng hậu, dưới trướng có hơn mười nghìn cung thủ… Hiện giờ Kha Bỉ Năng và đại nhân Yến Lệ Du phía đông Tiên Ti tranh chấp thảo nguyên chăn nuôi, lập tức nghĩ đến dự tính với Đàn Chá. Cũng chính vì nguyên nhân đó, mà phía nam Hung Nô mới dám công kích Đàn Chá. Hữu Học, bây giờ tình hình thay đổi bất ngờ, đúng là hết sức hỗn loạn. Sở dĩ ta nói hiện giờ ngươi đoạt được Hà Tây là thời cơ tốt nhất, chính là là vì thế. Nếu chờ tới lúc thực lực bên kia được củng cố chỉ sợ đến lúc đó bên chúng ta lại chịu khổ. Hữu Học có thể mượn quan hệ với Hồng Đô để liên hệ với Đàn Chá. Nếu như Đàn Chá thông minh tự khắc sẽ cúi đầu trước ngươi… Đến lúc đó, ngươi có thể ủng hộ Đàn Chá ra núi Thạch Chủy ở phía bắc tham gia vào chiến tranh Mạc Bắc, quấy trộn đầm nước này lên. Rồi sau đó, ngươi lấy cớ giúp đỡ Đàn Chá tiến về phía bắc, dẹp yên Hà Tây… Năm đó Hán Vũ Đế từng thi hành đồn điền ở Hà Tây, cơ bản vẫn còn ở đó. Ngươi chỉ cần tiếp tục thi hành phương pháp đồn điền, lấy lòng dân chúng, liên hợp Đàn Chá thì Hà Tây có thể ổn định được. Cái gọi mưu sĩ, cũng không nhất định phải có mưu lược diệu kỳ. Tác dụng lớn nhất của mưu sĩ chính là bổ sung những chỗ khuyết điểm, nghĩ xa hơn, tầm nhìn xa hơn. Bàng Thống nói lại một lần, dường như đưa cho Tào Bằng một con đường mới. Hắn từng nuôi chí lập công lập nghiệp, nhưng từ đầu đến cuối không có nền móng, mà nay, tài nguyên ở Hải Tây sắp mất đi, hắn phải thu hoạch hơn nữa tài nguyên, để ủng hộ sự phát triển sau này của hắn, ồ phải phát triển? Không ngoài ba điểm: đất đai, con người và tài nguyên, mà thứ quan trọng nhất chính là đất đai, có đất đai tất sẽ đạt được con người, có con người mới có thể sáng tạo ra của cải. Trung Nguyên…quá nhỏ bé! Hải Tây càng không đáng nói đến, mà ở Hà Tây… - Nhưng ta lo lắng, dưỡng hổ di họa (nuôi hổ có ngày thành họa). - Ồ! - Nếu như Đàn Chá khởi nghĩa, chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ đến thành Tiên Ti. - Vậy thì đừng cho hắn khởi nghĩa… Hơn nữa, ta tin tưởng Kha Bỉ Năng cũng sẽ không ngồi không nhìn hắn khởi nghĩa đâu. Điều chúng ta cần làm đó là để Đàn Chá quấy nước cho đục lên, chỉ cần hắn duy trì được thực lực, để hắn có thể sống yên ổn ở Mạc Bắc, là có thể thành công rồi. - Nhưng Chủ công sao có thể để chúng ta trụ lại được ở Hà Tây? Bàng Thống cười nói: - Ngươi quên mất Tây Lương Mã Đằng sao? Tào Bằng nghe được, lập tức tỉnh ngộ. Đúng vậy, Tây Lương Mã Bằng, cũng là nỗi lo ngại của Tào Tháo. Nhìn bây giờ thì Mã Đằng có vẻ ngoan ngoãn nhưng trong lòng luôn có dã tâm. Y Đai Chiếu kia là một cái gai trong mắt Tào Tháo. Một ngày Mã Đằng còn không bị tiêu diệt, thì tây bắc một ngày không được yên, Tào Tháo một ngày không được an tâm. - Vậy ta nên làm như thế nào? - Hữu Học, việc cấp bách trước mắt của ngươi là nghĩ cách xây dựng mối liên hệ với Đàn Chá. Bây giờ, Hồng Đô chính là người tiến cử tốt nhất cho ngươi. Đồng thời, ngươi cũng cần phải có một chỗ ở nhất định… Theo ta thấy, huyện Liêm là nơi tốt nhất. Chỉ cần ngươi chiếm được huyện Liêm, thì có thể ở đó bất bại. Muốn tiến có thể ra núi Thạch Chủy ở hướng bắc, lùi có thể qua sông mà phòng thủ. Còn về vấn đề người…. ta có thể tiến cử cho ngươi một người, người này có tài tinh tường thiên văn, hơn nữa lại tinh thông tình hình ở địa phương, danh tiếng cũng cực kỳ tốt. Có tài tinh tường thiên văn? Ai? Tào Bằng ngạc nhiên nhìn Tào Thống, nghĩ thầm: Không phải ngươi muốn tiến cử Gia Cát Khổng Minh cho ta đấy chứ. - Mạnh Kiến! - Hắn? - Người này đủ để gánh vác trọng trách. Đương nhiên là Tào Bằng biết, Bàng Thống nói đến Mạnh Kiến là ai. Người này chính là một trong tứ hữu của Thủy Kính sơn trang: Mạnh Uy Công. Người này chưa đi theo ai cả, vẫn ở Kinh Châu. Trước đây, từ khi Từ Thứ, Bàng Thống, Thạch Đạo đến Kinh Châu, Mạnh Công Uy cũng không đi theo. Tào Bằng hạ giọng nói: - Hắn có thể đến sao? - Chỉ cần ngươi nói với hắn, muốn dẹp yên Hà Tây, người này ắt sẽ đến. Xem ra, Mạnh Công Uy cũng là một người hy vọng mở rộng lãnh thổ. Trong lịch sử, người này cũng từng cùng Thạch Đạo làm Thái Thú ngay tại Tây Bắc. Hiện nay, Thạch Đạo đã đảm nhiệm chức Lâm Điêu lệnh, như vậy đây cũng là thời điểm Mạnh Kiến xuất núi. Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút: - Việc này, xin kính nhờ Sỹ Nguyên. - Để ta gửi thư cho hắn. Tào Bằng đi ra sau lều nhỏ, hướng vào bên trong quân trướng. Hắn vừa đi vừa suy xét tính khả thi trong lời nói của Bàng Thống… Không thể không công nhận, Bàng Thống nói rất đúng. Sau khi mất đi Hải Tây, nếu Tào Bằng muốn một lần nữa khai thác, phát triển những tài nguyên mới, như vậy không còn nghi ngờ gì nữa Hà Tây chính là nơi tốt nhất. Nơi này lãnh thổ rộng lớn, nhân khẩu thưa thớt. Lại thêm vào hàng năm chịu nhiều thảm họa chiến tranh, cho nên nơi đây lực lượng phản kháng không quá mạnh. Điều quan trọng nhất chính là, nếu như có thể chiếm lĩnh Hà Tây, còn có thể giải quyết luôn cả chỗ Tây Lương Mã Đằng. Tào Bằng không nhớ lắm trong lịch sử, Tào Tháo có đến chiếm giữ Hà Tây hay không. Nhưng có thể khẳng định một số điều, đó là Tây Lương Mã Siêu từng đến uy hiếp Quan Trung. Nói cách khác, trước khi Tào Tháo ở Xích Bích, Hà Tây gần như tuyệt đối không thể khống chế được. Nếu như hắn có được Hà Tây… À, đúng là không phải một lựa chọn tồi, nơi này đúng là một nơi giàu có được trời phú cho. Bất giác, Tào Bằng đã đi đến cửa quân trướng. Hắn ổn định lại tinh thần, giơ tay nhắc màn trướng lên, bước vào trong trướng. - Tào công tử! Lúc này Hồng Đô đã khôi phục lại được một ít tinh thần, thấy Tào Bằng đi vào vội đứng dậy đi xuống dưới. Tào Bằng liền bước lên phía trước, ra hiệu Hồng Đô không cần đa lễ. Ngồi xuống bên cạnh giường, vẻ mặt Tào Bằng hơi trầm tư. - Công tử, người có chuyện gì phiền lòng sao? - Ta nghe nói Hà Tây có hon một trăm nghìn người, nhưng tại sao bây giờ lại vắng vẻ như thế? Hồng Đô nói: - Những năm gần đây, đại nạn liên miên rất nhiều người Hán ở Hà Tây hoặc trốn về Trung Nguyên, hoặc trôi dạt về xuống Tái Bắc….Có người bị người Hồ bắt đi, có người giống như ta vậy, bám dưới trướng người Hồ. Còn một số người, tụ tập thành trấn, tự xưng vương hết sức hỗn loạn, vua cũng không cách nào cai quản được dân chúng, chỉ có thể để mặc họ tồn tại thôi. - Nếu như ta có thể chấn chỉnh lại Hà Tây, ngươi nghĩ thế nào? - A? Hồng Đô ngẩn người, nhìn Tào Bằng, một lúc sau đột nhiên đứng dậy: - Công tử, nếu người có thể chấn chỉnh được Hà Tây, đúng là phúc của nhà Hán chúng ta. - Ta có một số ý tưởng, nhưng khổ nỗi là ta không hiểu biết nhiều. Hồng Đô, ngư
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]