Hứa Đô yên bình.
Nhưng dưới sự yên bình đó lại ẩn chứa sát khí kinh người.
Đám người Khổng Dung lại nổ súng, nhưng không phải là nhắm vào Tào Bằng, mà là quay lại chủ đề cũ, nói làm sao để Tào Tháo và Viên Thiệu cùng tồn tại.
Trong lòng đám người Khổng Dung, Viên Thiệu vẫn mạnh hơn Tào Tháo.
Bất kể nói như thế nào, Viên Thiệu là con cháu nhà tứ thế tam công, còn Tào Tháo lại có nhiều thế hệ làm hoạn quan, dù sao không hơn được Viên Thiệu. Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến Tào Đằng nữa. Nhớ năm xưa, kẻ sĩ bị hoạn quan chèn ép thậm tệ, thế cho nên đám người Khổng Dung vẫn luôn có ý thù địch với hoạn quan. Mặc dù Tào Đằng làm đến chức Đại trường thu, từng giúp đỡ rất nhiều người nhưng chung quy vẫn bị liên lụy theo.
May mà phẩm hạnh của Tào Đằng rất tốt.
Đám người Khổng Dung dù có muốn tấn công cũng chỉ có thể nói là hoạn quan như thế, chứ không dám công kích Tào Đằng quá đáng.
Tóm lại, Tào Bằng và Phục Hoàn dường như đã bị mọi người lãng quên. Tào Tháo vẫn không có động tĩnh gì, còn Hán Đế Lưu Hiệp cũng vẫn tiếp tục im lặng, khiến mọi người đều ngậm miệng, không bàn tán gì về chuyện này hết.
************
Thiên lao là nơi Hoàng đế giam giữ đại thần trong triều.
Phục Hoàn mặt mày nhợt nhạt, tựa người trên tường, ánh mắt ngây dại, nhìn không có chút khí huyết nào.
Phục hoàng hậu bưng một chén huyết yến nấu cách thủy thơm ngọt lên, dùng thìa bón tận miệng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748415/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.