Ngay như theo lời Lưu Diệp nói, Tào Cấp trải qua chốn quan trường nhiều lần, đã không còn là Trung Dương Thôn Phu năm xưa nữa. Sau khi Lưu Diệp rời đi, Tào Cấp cũng không lòng dạ nào tiếp tục tra tìm tư liệu, vì vậy liền rời khỏi Tàng Thư Các. Tào Cấp hôm nay, cũng chỉ là một Phụng Xa Hầu, không có thực ấp, chỉ có danh hiệu, nhưng cũng là một Hầu gia. Cho nên, Tào Cấp ra ngoài đổi thành ngồi xe ngựa, lại bố trí ba mươi tên Hắc Mạo và hai mươi tên Phi Mạo cùng đi theo. Một mặt là vì thói quen, mặt khác cũng là vì sự an toàn. Dù sao, Tào Bằng hai năm này tên tuổi nổi danh, nhưng cũng đã đụng chạm không it kẻ thù. Thật ra Tào Cấp không cảm thấy gì, nhưng Hoàng Nguyệt Anh lại cho rằng, tốt nhất là nên cẩn thận một chút thì hơn... Xe đi trên đường, Tào Cấp đột nhiên kêu xe ngựa dừng lại. - Đi đến nhà Bộc Dương tiến sĩ. Y cần phải tìm ai đó để thương lượng một chút, bởi vì tin tức này thật sự quá đột ngột. Thái Phó, một trong Cửu Khanh. Bắt đầu vào giữa mùa xuân và mùa thu của năm, noi theo Tần Hán, Hoàng Đế nắm giữ chính sách xe ngựa và ngựa. Trong thời kỳ Tây Hán, Lũng Tây, Thiên Thủy, An Định, Bắc Địa, Thượng Quận và sáu quận Tây Hà thực lực mục sư quan mục nuôi dưỡng ba mươi vạn con ngựa. Mà những con ngựa này bao gồm cả bò dê dùng để cúng tế hàng năm đều thuộc sự quản lý Thái Phó Tự. Đông Hán về sau, Thái Phó ngoại trừ giữ nguyên phủ xe, còn không lấy chủ quan Hoàng đế xe ngựa ra còn lại các chuồng ngựa và mục sư quan của sáu quân Tây Bắc đều bị bỏ đi. Nhưng đồng thời có tăng thêm một ít phủ Khảo Công tương ứng, giám sát tạo cung nỏ đao giáp, còn bao gồm hàng dệt bằng máy cùng với các công việc linh tinh khác. Quyền lực này ngược lại cũng không bị tước giảm đi nhiều quá. Bên người Tào Cấp cũng không có một phụ tá nào. Trước đây tại Huỳnh Dương thì có Quách Vĩnh trợ giúp là đủ. Sau khi trở về Hứa Đô, Tào Cấp lại bận việc chế tạo Tào Công Xe, cho nên cũng không cần phải triệu tập phụ tá, có Hoàng Nguyệt Anh hỗ trợ, là đủ rồi. Nhưng nếu như đã đi Thái Phó Tự rồi, thì không thể so với lúc trước. Vậy cũng chẳng khác sắp sửa tham dự tranh chấp trong triều đình.. Tào Cấp tại phủ Tư Không, trên cơ bản không có ai làm khó. Tất cả mọi người đều biết, hắn là người trong họ của Tào Tháo, một con rể một con trai đều không giống bình thường. Mà phủ Tư Không lại trực tiếp nằm trong tay Tào Tháo, ai dám ăn no dửng mỡ chạy đi gây phiền phức với Tào Cấp chứ? Nhưng tới Thái Phó Tự rồi, sẽ không giống nhau nữa! Tào Tháo tổng lĩnh triều cương, lấy Tư Không quản thúc Cửu Khanh. Nhưng Thái Phó Tự dù sao cũng không phải phủ Tư Không, tự thành một hệ thống. Nhân sự trong đó tranh chấp, cũng với chính kiến bất đồng rất nhiều, mà Tào Tháo cũng không thể chuyện nào cũng đi qua hỏi Thái Phó Tự, như vậy trái lại không tốt lắm. Tào Cấp tới Thái Phó Tự, chẳng khác nào quay lại nơi đầu tiên. Điều này làm hắn sao không cảm thấy lo lắng? Bộc Dương Khải ở tại bên một đường nhỏ, mặt tiền của cửa hàng cũng không bắt mắt. Thân là Ngũ Kinh tiến sĩ, lại vừa mới nhậm chức, đương nhiên tận lực duy trì sự khiêm tốn. Bộc Dương Khải cũng không có bất luận căn cơ gì, cho nên từ lúc bắt đầu làm đến nay cũng rất cẩn trọng. Thậm chí lựa chọn nơi ở cũng biểu hiện rất cẩn thận. Lúc đầu, Tào Cấp muốn giúp hắn tìm một trạch viện tốt, nhưng Bộc Dương Khải lại cự tuyệt! Hắn tìm một chỗ ở nhỏ ngay tại bên đường, nhà ngói năm gian, một tiểu viện, vậy là đủ rồi. Xe ngựa dừng tại bên ngoài nơi ở của Bộc Dương Khải, Tào Cấp từ trên xe bước xuống. Hắn gõ gõ cửa, chỉ chốc lát nghe bên trong có thanh âm vọng ra: - Ai đó? - Tại hạ Tào Cấp, đặc biết đến gặp Dộc Dương tiên sinh. Cửa kẹt một tiếng mở ra, một thanh niên chừng mười tám mười chín tuổi ló đầu ra. - Tào đô úy, sao ngài lại tới? Thiếu niên thấy rõ là Tào Cấp, lộ ra dáng vẻ tươi cười xán lạn. Tào Cấp nhận ra thiếu niên đó, chính là con trai độc nhất của Bộc Dương Khải, tên là Bộc Dương Dật. Năm Kiến An thứ hai, Bộc Dương Khải từng có ý di chuyển đến Giang Đông, đem con trai độc nhất Bộc Dương Dật đưa đi nhà một người bạn tốt tại Ngô Quận. Nhưng sau đó bởi vì các loại nguyên nhân, Bộc Dương Khải cũng đi không thành công, mà là lại đi Hải Tây. Sau đó tại Hải Tây, mùa xuân năm thứ hai Bộc Dương Khải phát triển, không chỉ làm quan, còn trở thành một Huyện trưởng, thậm chí ngay cả Bộc Dương Khải cũng không ngờ ông có thể làm được đến mức như vậy. Kiến An năm thứ tư, Tôn Sách vượt sông tấn công Quảng Lăng. Bộc Dương Khải liền tìm người đem Bộc Dương Dật từ Ngô Quận đón nhận trở lại, tại Hải Tây đợi một năm. Sau đó, Bộc Dương Khải nhậm chức Ngũ Kinh tiến sĩ, Bộc Dương Dật liền theo Bộc Dương Khải cùng đi tới Hứa Đô. Lần trước Bộc Dương Khải đến thăm hỏi phủ Tào, Tào Cấp cũng đã gặp qua Bộc Dương Dật. Vì vậy mỉm cười, khẽ hỏi: - Tử An, Lệnh tôn ở nhà chứ? - Gia phụ vừa về, thúc phụ đến rất đúng lúc. Tào Cấp xoay người, để Phi Mạo và Hắc Mạo chờ ở bên ngoài, hắn mang theo Đặng Cự Nghiệp cất bước đi vào trong nhà Bộc Dương Khải. Bộc Dương Khải cũng nghe được động tĩnh, vì vậy ra khỏi phòng. Thấy Tào Cấp, ngạc nhiên hỏi: - Phụng Xa Hầu, ngài sao lại tới? Phía sau Bộc Dương Khải còn đi theo một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi. Tào Cấp cũng biết, thiến niên đó gọi là Lục Mạo, nghe nói là bằng hữu mà Bộc Dương Dật quen biết tại Ngô Quận. - Bộc Dương tiên sinh, làm phiền rồi! - Hà, Phụng Xa Hầu khách khí rồi... Bộc Dương Khải và Tào Cấp khách khí một lúc, rồi đi vào phòng. Hai người phân chia chủ khách ngồi xuống, Bộc Dương Dật và Lục Mạo dâng rượu đến rồi lui ra ngoài. Bọn họ cũng biết, Tào Cấp đột nhiên tới đây, nhất định là có chuyện muốn thương nghị với Bộc Dương Khải. Tuy nói Tào Cấp chưa hẳn sẽ giấu diếm bọn họ, nhưng cấp bậc lễ nghĩa cơ bản này, chính là phải tuân theo. - Tử Chương, Phụng Xa Hầu tới làm gì? - Không rõ lắm, chắc là xảy ra biến cố gì đó, đến thỉnh giáo bá phụ. -Ừm...Cũng không biết vị Tào Bát Bách kia, lúc nào trở về. Lục Mạo gãi gãi đầu, khẽ nói: - Việc này cũng không gấp được. Gia huynh phái ta đến đây cũng nói qua phải từ từ mà đi, không cần sốt ruột. Bộc Dương Dật gật đầu, ngậm miệng lại. Hai người ngồi dưới tại hiên cửa, lấy ra một bộ cờ vây. Còn lúc này, Tào Cấp trong phòng khách cũng không dong dài đi thẳng vào vấn đề đem tình hình kể một lần với Bộc Dương Khải, sau đó nói: - Tuy nói điều ta đi Thái Phó Tự, cũng là hợp lý. Chắc ngươi cũng có nghe nói, Thái Phó Tự hiện nay trống không. Hiện giờ nông canh đang bận rộn, Tư Không đột nhiên cao hứng nổi lên ý này, ta có chút không hiểu...Ta lo lắng, phương diện này có thể che giấu bí ẩn gì hay không? Bộc Dương Dật sau khi chăm chú nghe xong, trầm ngâm không nói. Một lúc lâu, hắn khẽ nói: - Ta cũng thật mơ hồ không đoán ra ý đồ của Tư Không. Tư không phái ngươi đến Thái Phó Tự, đại khái là có hai ý tứ. Thứ nhất, hắn ta không hy vọng ngươi vẫn ở lại phủ Tư Không, dù sao tại phủ Tư Không ngươi không có nhiều kinh nghiệm lắm. Như ngươi hiện nay về tổ tông nhận tổ, xem như là người tâm phúc của Tư Không. Hắn đương nhiên mong muốn một ngày kia, ngươi có thể một mình đảm đương một phía, vì hắn mà phân giải ưu sầu...Điều này, từ hành vi Tư Không vẫn coi trọng người trong họ thì có thể thấy được. Tư Không là muốn tôi luyện ngươi, tương lai tất nhiên còn có thể thăng chức... Tuyển Thạch, ta thật sự chúc mừng ngươi! Trong lời nói của Bộc Dương Khải không khỏi lộ ra vài phần ao ước. Trên thực tế, hắn cũng thật sự ao ước. Đây là sự may mắn của Tào Cấp, có một con trai đặc biệt thì không nói, con rể hôm nay cũng thật sự trác tuyệt. Bản thân hắn cũng có năng lực! Dù cho tài nghệ này trong mắt mọi người chỉ là tài nghệ tầm thương, nhưng dựa vào tài nghệ này, Tào Cấp cũng may mắn liên tục, thăng chức không ngừng. Tào Cấp hỏi: - Vậy xin hỏi, ý thứ hai là gì? - Ý thứ hai là... Bộc Dương Khải do dự một chút. Ông đứng lên ra khỏi phòng, thấy Bộc Dương Dật và Lục Mạo đang chơi cờ cách đó không xa, vì vậy gật đầu, xoay người quay trở lại. - Ý thứ hai là, ta cho rằng cũng không phải là nhằm vào Tuyển Thạch. - Hả? - Tuyển Thạch lẽ nào không cảm thấy được, gần đây bầu không khí tại Hứa Đô không chút thoải mái. Đặc biệt là lời nói kia của Khổng Dung, đem đẩy Tư Không lên nơi đầu sóng ngọn gió. Tư Không chưa hẳn sẽ để tâm những thứ này, nhưng cũng phải cẩn thận. Để Hữu Học trở về, cùng lúc cổ nhiên là vì tổ chức lại Việt kỵ binh. Về mặt khác, cũng có ý tăng mạnh quản chế Hứa Đô. Dù sao, Tư Không đối với Hữu Học, đương nhiên cực kỳ coi trọng.. Vậy thì, Tư Không phái ngươi đi Thái Phó Tự, tất có ý tứ sâu xa. Ta tuy rằng không biết sẽ để ngươi đi Thái Phó Tự đảm nhiệm bất luận chức gì, nhưng nghĩ rằng phẩm cấp bổng lộc cũng sẽ không thấp hơn chức Tào Đô úy ngươi hiện tại đâu, thậm chí... Nếu là như vậy, vậy ý tứ của Tư Không đã vô cùng rõ ràng. - Ta không hiểu! Cùng người đọc sách nói khó khăn lắm sao! Ngươi thẳng thắn sảng khoái nói rõ không được sao? Một câu nói hết lần này tới lần khác cứ quanh co lòng vòng, làm cho người khác không nắm bắt được. Nếu là A Phúc nhà ta, chắc chắn sẽ nói rõ ràng. Nhưng Tào Cấp cũng biết, đây là con đường làm quan...Ngồi ở vị trí này khó tránh khỏi sẽ chứa nhiều khuỷu tay ve áo. Nói đi nói lại, có đôi khi cần mờ mịt một chút để tránh khỏi họa từ miệng mà ra, cũng là con đường sinh tồn. Thậm chí sau này, Tào Cấp cũng nói như vậy. Tuy nhiên, Dương Bộc Khải hiểu rõ xác thực quá mờ mịt đã vượt qua phạm vi năng lực của Tào Cấp rồi. Bộc Dương Khải nở nụ cười, nhẹ giọng nói: - Hiện nay Tự Thái Phó do ai chấp chưởng? - Tuân Thương Thư. - Vậy lúc Tư Không rời Hứa Đô, triều đình giao cho ai tới phụ trách? - Cũng là Tuân Thượng thư... Tào Cấp lời vừa ra khỏi miệng, loáng cái lập tức tỉnh táo, ngẩng lên nhìn Bộc Dương Khải, đã thấy Bộc Dương Khải mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu. - Ý ngươi là nói... - Không sai, Tư Không để ngươi đi Thái Phó Tự, kỳ thực chính là nói cho Tuân Thượng thư biết, hắn có chút không hài lòng đối với Tuân Thượng thư. Xao sơn chấn hổ(1) sao? Hẳn là vậy... Ta an bài một người đáng tin nhậm chức, đến đảm nhiệm chức vụ trọng yếu dưới trướng ngươi. Thông qua một loạt phương thức như vậy biểu đạt sự bất mãn của ta! Đây chỉ sợ cũng chính là ý tứ của Tào Tháo biểu đạt với Tuân Úc. Tuân Úc trước đó do dự tạo thành mạch nước ngầm cuồn cuộn của Hứa Đô hiện nay. Nếu như lúc đó, sau khi Khổng Dung nói ra lời nói kia, Tuân Úc cảnh cáo rõ ràng sai lầm của y, như vậy sẽ khiến cho lòng người Hứa Đô nảy sinh sợ hãi, vì thế tiếp tục làm kẻ ngốc nghếch, thật thà, Hứa Đô tự nhiên yên ổn. Nhưng hết lần này tới lần khác, Tuân Úc đều không có bất cứ hành động gì. Điều này sẽ khiến người Hứa Đô có một loại ảo giác, đó chính là tình thế của Tào Tháo hiện rất nguy hiểm, cho nên không rảnh bận tâm... Nếu Tào Tháo tự thân khó bảo toàn, hơn nữa Viên Thiệu cho tới nay để lại ấn tượng cho mọi người đều là cường thế, đương nhiên sẽ có người trong lòng nảy sinh sự khác biệt. Tào Cấp hay Tào Tháo là một quân cờ dùng để gõ Tuân Úc. Đương nhiên, Tào Tháo cũng an bài việc này vô cùng thú vị. Hắn biết rõ Tào Cấp chưa đủ để đảm đương trọng trách, nếu như cứ trực tiếp phái đi phủ Thượng Thư, tất nhiên sẽ khiến cho rất nhiều người bất mãn, thậm chí sẽ dẫn đến sự phản đối. Nhưng Thái Phó Tự lại không giống thế...Bản thân Thái Phó Tự công việc là quản lý kiểm tra, binh giới giáp trụ, tất cả đều thuộc quản lý Thái Phó Tự. Bản thân Tào Cấp lại là Ẩn Mặc Cự Tử, rất am hiểu phương diện này. Đem phái Tào Cấp đi Thái Phó Tự, mặc dù là có người phản đối nhưng cũng không tìm được cớ. Dùng Tào Cấp có thể phân chia một bộ phận quyền lực của Tuân Úc, lại có thể tôi luyện cho Tào Cấp, có thể dành cho Tuân Túc một sự cảnh cáo ở mức độ nhất định, đây là kế một hòn đá ném hai con chim. Tuân Úc đã bị cảnh cáo, đồng thời Tào Tháo nói cho hắn biết, là ta còn tín nhiệm ngươi, mong ngươi đừng để ta thất vọng; đồng thời có thể đề bạt một người trong họ, cũng có được sự tôi luyện nguyên vẹn...khoản này thôi, Tào Tháo tính toán vô cùng chính xác. Hắn không đi tìm người khác là nói cho Tuân Úc, ta vẫn tín nhiệm ngươi như cũ. Đồng thời, quan hệ giữa Tào Cấp và Tuân Úc cũng không tệ, Tuân Úc cũng sẽ không nảy sinh sự oán hận trong lòng. Bộc Dương Khải vừa nghĩ, vừa giải thích với Tào Cấp. Sau khi đã giải thích xong, ông cũng không khỏi hít một hơi lạnh, âm thầm tán thưởng chiêu thức an bài đó của Táo Tháo thật khéo léo! Không hổ là trị thế năng thần, loạn thế gian hùng...thủ đoạn "cử trọng nhược khinh"(2) này người bình thường không thể nghĩ ra, làm ra được. Tào Cấp trầm tư! *** Ngày hôm sau, Tào Cấp nhận được mệnh lệnh của Tuân Úc mời hắn đến phủ Thượng Thư báo danh. Tào Cấp đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, lập tức đi tới phủ Thượng Thư. Tuy nhiên Tuân Úc không tiếp Tào Cấp ở tại phòng công mà để hắn vào trong thư phòng nói chuyện. Điều này cũng là biểu thị của Tuân Úc đối với tin tức của Tào Tháo: ta hiểu ý tứ của chủ công ngài, ta vô cùng cảm kích, cũng không có bất kỳ oán hận gì. Ngươi xen, ta đối với Tào Tuyển Thạch là giống như trước đây vô cùng thân mật, lại càng không tỏ ý ngăn cách, làm khó hắn. Tào Tháo và Tào Úc đến vị trí này rồi, nhất cử nhất động đều vô cùng có ý nghĩa. Tuân Úc đương nhiên hiểu rõ, tại trong phủ Thượng Thư của hắn nhất định có tai mắt của Tào Tháo. Đó cũng là chuyện bình thường, Tuân Úc cũng không thèm để ý. Hắn chỉ là thông qua loại phương thức này để tạ lỗi với Tào Tháo. Đương nhiên, Tào Tháo có tiếp nhận xin lỗi của hắn hay không, còn phải xem hành động tiếp theo của Tuân Úc. - Tuyển Thạch, hai ngày trước Thái Phó Thừa bởi vì bị bệnh cho nên một vị trí bị để trống. Lúc trước, ta dự định sẽ chọn lựa một chút, nhưng ngươi cũng biết, hiện nay Tư Không đang cùng Viên Thiệu giao chiến, vũ khí khí giới này kiên quyết không thể xảy ra vấn đề. Cho nên, ta quyết định bổ nhiệm người giữ chức Thái Phó Thừa..Phụ trách toàn bộ sự việc ở Thái Phó Tự, nếu ngươi có yêu cầu gì, cứ đưa ra. Tào Cấp nghe xong, lập tức mơ màng! Thái Phó Thừa? Đây là chức vụ lớn nhất trong Thái Phó Tự, chỉ dưới Thái Phó. Thái Phó Tự hiện nay do Tuân Úc kiêm nhiệm. Nhưng nghe giọng điệu của ông ta, rõ ràng là muốn để Tào Cấp đảm nhiệm trách nhiệm tại Thái Phó Tự. Tào Cấp từng nghĩ, Tuân Úc có khả năng nhất là để hắn đảm nhiệm chức vụ làm Khảo Công Lệnh. Nhưng hiện tại.. Tuân Úc đem toàn bộ mọi chuyện ở Thái Phó Tự tất cả đều giao vào tay Tào Cấp. Tào Cấp trầm ngâm chốc lát, hít một hơi thật sâu nói: - Tào Cấp xin tuân theo sự sắp xếp của Tuân Thượng thư. Tuân Úc khẽ liếc nhìn Tào Cấp, trong lòng thầm cảm khái. Nhớ lúc trước, để Tào Cấp đảm nhiệm chức Chư Dã Giám Lệnh của một Tam Bách Thạch, Tào Cấp đã nơm nớp lo sợ, thậm chí không dám đảm đương. Mà nay, một Thái Phó Tự lớn như vậy giao cho hắn, hắn cũng gần như chỉ do dự một chút mà thôi. Sự thay đổi đột ngột này, thật quá mức kinh người... Một Tào Cấp khác, thật sự bất phàm. Nghĩ tới đây, Tuân Úc trầm giọng nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.net chấm c.o.m - Ngoài ra, Tư Không còn có một nhiệm vụ khác, lệnh cho ngươi tạm lĩnh chức Kim Ngô Thừa, Đại Vũ Khố Lệnh. Nếu như nói, bổ nhiệm là Thái Bộc Thừa coi như là nằm trong dự liệu của Tào Cấp, thì việc bổ nhiệm tiếp theo này lại khiến cho Tào Cấp ngẩn người. Nắm giữ Kim Ngô Thừa? Vũ Khố Lệnh? Để ta làm Vũ Khố lệnh, ta còn có thể lý giải, nhưng một chấp Kim Ngô Thừa, là quá ngoài dự đoán mọi người. Chấp Kim Ngô hiện nay là Giả Hủ. Mà Giả Hủ lúc này, cũng đang phụ tá Tào Tháo tại Trung Mâu. Nói cách khác, ta phải đảm đương các việc của Kim Ngô...Chấp Kim Ngô Thừa, vậy đúng là xác thực chức quan tương đương hai nghìn thạch. Trong đầu Tào Cấp đột nhiên hiện lên một ý niệm: A Phúc Việt Kỵ Giáo úy tương đương hai nghìn thạch, ta lại lên làm Chấp Kim Ngô Thừa...chẳng phải là nói, cha con ta đều là hai nghìn thạch sao? (1) Xao sơn chấn hổ: gõ núi động hổ ( ý là đánh động) (2) Cử trọng nhược khinh: ý là sự việc nặng nề nhưng xử lý nhẹ nhàng dễ dàng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]