Tào Tháo có vẻ rất nhếch nhác, không còn chút nào phong thái của trước kia.
Sắc mặt của y nhợt nhạt, vai bị dính tên lạc, trên áo bào còn dính loang lổ vết máu.
Điển Vi lao đến, nhảy xuống ngựa, quỳ gối trước ngựa của Tào Tháo, nói:
-Chủ công, Điển Vi bất tài. Chủ công gặp khốn khó, tội thần đáng chết vạn lần.
-Quân Minh, chuyện này không trách ngươi được!
Tào Tháo đứng thẳng dậy, cười chua xót, nói.
Tào Bằng giờ mới giục ngựa tiến lên:
-Chủ công, chỗ này không phải là nơi nói chuyện. Xin chủ công mau chóng đi thôi. Lúc này cũng không phải là lúc bàn chuyện đúng sai nữa.
Mắt thấy đám Viên quân đang xông đến đây lần nữa, Tào Bằng không khỏi sợ hãi.
Điển Vi nói:
-Chủ công không cần lo lắng. Điển Vi nhất định sẽ bảo vệ chủ công an toàn rời khỏi đây.
Nói xong, chỉ thấy Điển Vi thu lại song thiết kích, nhặt một cây búa lớn dài chừng chín thước năm tấc trên chiến trường rồi xoay người lên ngựa.
Khi đánh cận chiến, song thiết kích không đủ uy lực.
Nếu dùng để đấu giữa các tướng với nhau, song thiết kích còn khá hợp, nhưng khi liều chết đấu với đám loạn quân, uy lực của búa lớn rõ ràng cao hơn song thiết kích. Tào Tháo cũng không dám trì hoãn nữa, lập tức lệnh tùy tùng đuổi theo. Tào Bân cầm một cây long tước trong tay, hộ vệ bên cạnh Tào Tháo, vẻ mặt hết sức khẩn trương.
Cũng khó trách, bởi Tào Bân tuy là võ tướng nhưng vẫn còn khá ít tuổi.
Thế cho nên, kinh nghiệm của gã không đủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748399/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.