Nhưng ở đời hậu thế, cũng có rất nhiều người quy cho nguyên nhân của những thương vong này đều là do Tào Tháo gây ra. Tào Bằng không phải là người vĩ đại gì, càng chưa nói tới nhân từ. Nếu thực là người nhân từ, hắn sẽ không hỏa thiêu Bạch Mã; nếu thực nhân từ, hắn cũng sẽ không nhìn thấy thương vong mà thờ ơ như trong mấy trận đại chiến kia. Chiến tranh chính là chiến tranh, đạo lý từ bất chưởng binh (người hiền lành không dẫn quân),Tào Bằng không phải không hiểu. Nhưng hắn vẫn kiên quyết muốn giúp dân chúng rời đi, càng không muốn thấy bọn họ chết. Đêm ở Bạch Mã có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Tào Bằng. Trong đêm hôm đó, hắn đã biết được hắn cần phải làm gì. Hắn không phải làm thánh nhân, cũng không muốn làm kiêu hùng, hắn chỉ thầm muốn dốc trọn sức lực giữ lại giống nòi người Hán mà thôi.
Viên Thiệu hung ác chưa chắc đã thua Tào Tháo.
Sau khi giao chiến kịch liệt ở Diên Tân, gã ắt sẽ trả thù Toan Tảo.
Chuyện đó không liên quan đến xuất thân, dù là Tây Sở Bá Vương hay Cao Tổ của Hán Thất cũng đều có những ghi chép lại chuyện đã từng tàn sát hàng loạt dân chúng. Có đôi khi, càng đọc sách nhiều, học thức càng cao, chuyện giết người lại càng không còn e ngại. Viên Thiệu tứ thế tam công có xuất thân như thế nào chứ? Sự bội bạc, vong ân phụ nghĩa của gã so với Tào Tháo còn ghê gớm hơn nhiều. Nhớ ngày đó Đổng Trác vào kinh, Viên Thiệu trốn ở Bột Hải, được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748397/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.