Nhan Lương quay đầu hỏi:
-Uy Hoàng nghĩ thế nào?
Tên Uy Hoàng này là một võ tướng khoảng ba mươi tuổi, họ Lữ, tên Bội, tự là Uy Hoàng.
Nghe thấy Nhan Lương hỏi, Lã Uy Hoàng cười ha hả:
-Tướng quân việc gì phải lo lắng, giờ Bạch Mã đã ở trước mặt, ta chỉ cần đi vào là được. Nếu lũ Tào quân đó dám dùng quỷ kế, với uy dũng của tướng quân, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Theo tại hạ thấy, Tào quân nhát gan, đây chỉ là một tòa thành trống trơn mà thôi.
Nhan Lương cũng cười lớn:
-Đã thế, ta sẽ vào thành!
Tào Bằng co quắp trong không gian nhỏ hẹp, trên đỉnh đầu truyền đến những tràng âm thanh huyên náo.
Có tiếng hí của chiến mã, còn tiếng trò chuyện của đám quân tốt, binh khí va vào nhau. Các âm thanh hỗn tạp trộn lẫn với nhau khiến cho người ta có cảm giác đinh tai nhức óc.
Đám quân tốt này sử dụng đặc tiếng địa phương khi nói chuyện.
Có thể là Ký Châu... cũng có thể là Tịnh Châu? U Châu? Thanh Châu?
Dù sao binh lính của quân Viên Thiệu rất phức tạp, vừa có người Hán, còn có người Hồ sống với người Hán. Vùng Hà Bắc rộng lớn, trời mới biết bọn họ nói tiếng gì. Đại khái có thể nghe hiểu được ý của họ, có điều nếu phương ngôn quá nhiều, khẩu âm quá nặng thì Tào Bằng sẽ không thể hiểu được.
Ầm!
Một chiếc thùng gỗ rơi xuống trước mặt Tào Bằng, rồi ầm một tiếng rơi xuống giếng.
Thùng nước lắc lư trong giếng, hai sợi dây thừng thô ráp đập phịch trên thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748381/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.