Nét tươi cười trên mặt Tào Bằng chợt biến mất.
-Rươu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tên cứng đầu cứng cổ nhà ngươi không bị dồn vào chân tường còn không chịu cúi đầu.
Lý Nho, nếu ngươi đã chịu thừa nhận thân phận, đương nhiên ngươi phải hiểu rõ tình cảnh hiện tại của bản thân.Ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất là để ta đem phụ tử ngươi đến trước Tư không, ta tin Tư không sẽ rất thích thú khi được gặp ngươi, hơn nữa ở Hứa Đô có rất nhiều người "sẵn lòng thu thập các người."
Nếu là bình thường, những gì Tào Bằng nói Lý Nho sẽ không thèm bận tâm.
Còn hiện tại...
Y giật mình, trong đầu lại hiện lên tình cảnh thê thảm của vị nhạc phụ của y.
Ma không ra ma, quỷ không ra quỷ, đến xương cốt cũng chẳng còn!
Y tự nhủ cả đời này coi như sống không uổng, nhưng còn con của y mới chỉ đến tuổi nhi lập (tức tuổi tự lập, dựa theo câu tam thập nhi lập - ba mươi tuổi đã có công danh sự nghiệp). Nếu rơi vào tay những người như Tào Tháo, e rằng kết cục sẽ chẳng khác nhạc phụ của y là bao. Y có thể không bận tâm đến bản thân mình, nhưng lại không thể bỏ mặc nhi tử được.
Lý Nho hít một hơi thật sâu:
-Ngươi không cần phải nói nhiều, ta chọn cách thứ hai.
-Ngươi còn chưa nghe ta nói, đã lựa chọn rồi ư?
Đôi mắt bé xíu của Lý Nho nhìn chằm chằm vào Tào Bằng.
-Ngươi muốn ta đưa ngươi hai vạn cân vàng. Ta cho ngươi.
-Ha ha ha, Lý Văn Thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748364/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.