Trương Thái ngắm cây đàn một chút, điều chỉnh lại dây đàn, ngồi nghiêm chỉnh lại. Bộ dáng phóng đãng của y lúc trước tức thì biến mất, thay vào đó là sự tĩnh lặng. Một lát sau, ngón tay y khẽ lướt trên dây đàn, tiếng đàn du dương vang lên trong các. Trong thời gian này, Tào Bằng được Hoàng Nguyệt Anh chỉ dẫn, cũng đã hiểu được chút nhạc lý. Bảo hắn đánh đàn, quả thật hắn chẳng biết gì nhưng nếu bảo hắn nghe thì cũng có thể biết được chút ít.
"Phượng cầu nhi" là bài đàn do Tư Mã Tương Như soạn ra như chim phượng tìm chim hoàng.
Tào Bằng quay đầu nhìn lướt qua Sử A, phát hiện Sử A đang nhẹ nhàng nhịp theo tiếng đàn, thưởng thức.
Đây đúng là thời đại phong lưu, ngay đến tên đầu lĩnh con mẹ nó lưu manh còn có thể nghe hiểu nhạc luật. Lão đại từ đời sau đến thật đúng là phục các ngươi sát đất.
Khúc đàn kết thúc, mọi người cùng trầm trồ khen ngợi.
Trương Thái dường như cũng hồi phục lại một chút tự tin, thoáng đắc ý nhìn Tào Bằng.
-Quan cư sĩ thấy thế nào?
-Tài cầm kỹ của Tử Du quả là xuất thần nhập hóa.
Trương Thái cười, nói với Tào Bằng:
-Tào công tử, nghe nói Khổng Minh tiên sinh cầm kỳ thư họa đều trác tuyệt. Nếu công tử đã bái làm môn hạ của Khổng Minh tiên sinh, tài cầm kỹ chắc hẳn cũng không tồi. Hôm nay, mọi người đã có duyên gặp nhau, sao công tử không đàn một khúc, để ta và mọi người được thưởng thức đi?
Hiển nhiên y đang khiêu khích.
Sử A nheo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748337/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.