-A Phúc, ngươi có nói quá…
Tào Chân nói khẽ với Tào Bằng nhưng hắn lắc đầu:
-Đại ca, rồi ngươi xem. Nếu như không diệt trừ Lưu Bị, sớm muộn gã cũng trở thành địch thủ lớn nhất của thúc phụ.
-Gọi Tử Hòa tới đây.
Tào Tháo chợt nói, khiến Tào Chân và Tào Phi không khỏi ngẩn ra.
Tử Hòa hay chính là Tào Thuần, hiện là chủ tướng của Hổ Báo kỵ.
Tào Tháo giờ lại tìm gã đến chẳng lẽ là…Mọi người không nói tiếng nào, Hạ Hầu Chân cũng lặng im chỉ lặng lẽ châm rượu cho bọn họ. Khoảng chừng một nén nhang, Tào Thuần đội mưa vội vã đi tới.
-Lập tức dẫn Hổ Báo kỵ truy kích Lưu Bị. Bất luận sống chết, chỉ cần nhìn thấy gã, lập tức giết.
-Tuân lệnh!
Tào Thuần tuy không hiểu rõ lý do vì sao Tào Tháo lại lệnh cho Hổ Báo kỵ truy sát Lưu Bị nhưng quân lệnh như sơn, Tào Thuần tuyệt không cần hỏi nguyên nhân.
-Tử Đan, ngươi cũng ra quân luôn.
Tào Chân nghe thấy thế đứng bật dậy, chắp tay tuân lệnh.
Tào Bằng nói một hồi cuối cùng có thể khiến Tào Tháo kiên quyết giết chết Lưu Bị. Nếu như nói trước đây y còn chút ít do dự, như vậy một câu "Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng" của Tào Bằng khiến cảm giác thấy mối nguy hiểm trong lòng Tào Tháo chợt tăng mạnh.
Nuôi hổ ắt có họa!
-A Phúc, trận đánh ở Từ Châu ngươi đã lập đại công.
Nhưng ta không phong thưởng, ngươi có oán hận không?
-Không oán!
-Có thật không?
Tào Bằng ra sức gật đầu:
-Điệt nhi công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748328/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.