Hám Trạch cười nói:
-Chỉ là đám ô hợp chẳng làm được gì đâu.
-Vì sao?
Tào Bằng uống một ngụm nước, cười ha ha, trả lời:
-Từ xưa đến nay, thời tranh chiến, người cầm bút có ngang ngạnh đến đâu cũng không đỡ được đao thương, mưa tiễn.
-Không sai, chính là đạo lý này.
-A, những lời ngươi vừa nói rất giống với tình hình hiện tại. Từ khi chủ công ở Hạ Bì trở về, triều đình dường như đã yên lặng hơn rất nhiều. Những người chống đối hay ngày nay cũng thấy ít hơn trước, chẳng hẳn là bọn họ sợ.
Sợ ư?
Tào Bằng quay đầu, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Chỉ sợ là một cơn lốc lớn hơn nữa sắp nổi lên rồi thôi.
Tào Bằng mơ hồ thấy bản thân hình như đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng nhưng nhất thời hắn nghĩ mãi không ra.
-Được rồi. Sau khi Lưu Bị đến Hứa Đô, tình hình thế nào?
-Lưu Bị?
Điển Mãn ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi đáp:
-Khi vừa mới trở về, gã có vẻ rất tích cực kết giao cùng mọi người ở khắp nơi. Nghe nói bệ hạ đã chính thức thừa nhận thân phận hoàng thất của Lưu Bị rồi. Ngươi nói thử xem, người này thế mà thật sự là Tĩnh Vương ở Trung Sơn, luận về thân phận thì là thúc phụ của bệ hạ. Mẹ nó chứ, tự nhiên thành hoàng thúc! Các cựu thần trên triều đình cũng rất kính trọng gã, thường xuyên cùng gã qua lại.
Hoàng thúc!
Lưu Bị cuối cùng cũng nhận được danh hiệu hoàng thúc rồi.
Trước đây, tuy gã tự xưng là dòng họ Hán thất, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748324/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.