Trong làn mưa phùn, một thiếu nữ mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt đang cười cười đứng trên xe. Cách đó hơn mười thước, Tào Bằng mặc áo xanh đứng đó, chiếc ô trong tay cũng rơi xuống đường. Không gian lúc này tưởng như hoàn toàn ngừng lại. Cả hai người chỉ biết đứng yên lặng nhìn nhau, dường như xung quanh không còn thứ gì tồn tại nữa. Hoàng Thạc! Hoàng Nguyệt Anh từng lặng lẽ rời khỏi vào một năm rưỡi trước. Mà một năm rưỡi sau nàng lại đột ngột xuất hiện. Tào Bằng bước lên hai bước, còn Hoàng Nguyệt Anh cũng từ trên xe đi xuống. Cả hai người đứng đối diện với nhau trên con đường, có điều vẫn yên lặng nhìn nhau. - A Phúc.... Hoàng Nguyệt Anh nở nụ cười tươi tắn. Tào Bằng cũng cười, bước được hai bước rồi đột nhiên hắn chạy nhanh, thoáng cái đã tới trước mặt nàng mà đưa tay ôm lây. Xung quanh vang lên một tiếng thở nhẹ. Hiển nhiên mọi người đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc. Mà Hoàng Nguyệt Anh cũng cả kinh nhưng chợt tiêu tan tâm trạng mà ôm chặt lấy Tào Bằng. Đây là người con gái đầu tiên từ sau khi sống lại khiến cho Tào Bằng phải rung động. Năm đó, Hoàng Nguyệt Anh yên lặng rời khỏi đúng là khiến cho Tào Bằng khổ sở. Thậm chí sau đó bị Hoàng Xạ hãm hại cũng khiến cho hắn cảm thấy bất mãn đối với Hoàng Nguyệt Anh. Tuy nhiên tất cả sự hiểu lầm từ sau khi Đổng Hiểu mang phong thư kia tới đã tan thành mây khói. Lúc trước Tào Bằng còn mong mỏi tới khi gặp lại Hoàng Nguyệt Anh. Một người thì ở tận Kinh Tương còn một người thì phiêu bạt không có nơi ố định. Nhưng thật không ngờ cả hai lại bất thình lình gặp nhau ở Ngô huyện. Niềm vui bất ngờ khiến cho Tào Bằng không kiềm chế được lòng mình. Tình hình của Giang Đông và Trung Nguyên hoàn toàn khác nhau. Chịu sự ảnh hưởng của văn hóa nước Ngô, người dân Giang Đông thoáng hơn Trung Nguyên. Giáo lý Nho gia không tới mức quá khắt khe như hậu thế. Trong kinh thi cũng tràn ngập chuyện tình yêu trong sáng đó sao? Nam nữ yêu thương cho thế nào cũng không quan trọng. Nếu không thì Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Như bỏ trốn đã trở thành chuyện cho người ta đàm tiếu. Một khúc Phượng hoàng cầu trên thực tế cũng đại diện cho thời kỳ nhà Hán. Hai gò má của Hoàng Nguyệt Anh ửng hồng nhưng không giấu được sự vui sướng trong lòng nàng. Hám Trạch đứng nguyên tại chỗ chỉ lắc nhẹ đầu. Quan quan thư cưu nại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Không ngờ một tên a Phúc ngày thường vẫn có chút ngượng ngùng mà lại có thể làm được việc như vậy. Có điều Hám Trạch chợt cau mày bởi vì y nhìn thấy từ một chiếc xe ngựa khác có một lão nhân bước xuống. Nét mặt của lão nhân âm trầm nhìn Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh dường như hơi tức giận. Mà nhìn những người này tới đây thanh thế cũng không hề nhỏ, không biết có phải là một đại gia tộc nào đó ở Kinh Tương hay không? Trong lúc Hám Trạch đang suy nghĩ thì lão nhân đã bước xuống xe. - A Sửu! Ngươi đang làm gì đó? Hoàng Nguyệt Anh và Tào Bằng chợt bừng tỉnh mới phát hiện ra hai người vẫn đứng trên đường mà ôm nhau. Đây cũng không phải là thời hậu thế, cũng không phải một thời đại mở, hôn nhau trên đường không có ai để ý. Tuy nói lễ giáo không nghiêm khắc nhưng.... Trên con đường, tất cả mọi người đều dừng lại mà nhìn hai người... Hoàng Nguyệt Anh nhất thời xấu hổ quay đầu định chạy thì bị Tào Bằng nắm chặt tay. - Lần trước nàng không từ mà biệt, lần này đừng có mơ mà rời khỏi ta. Tào Bằng nói nhỏ nhưng âm thanh hết sức kiên quyết. Nếu không trải qua thì làm sao mà biết được tương tư khổ sở tới mức nào? Thời gian Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh ở với nhau cũng không lâu, thậm chí chỉ một chút. Tào Bằng cũng không biết rõ thân phận của Hoàng Nguyệt Anh lắm. Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới việc Tào Bằng thích nàng. Cho dù Tào Bằng có biết được thân phận của Hoàng Nguyệt Anh, lúc đầu có chút do dự nhưng sau đó thì biến mất. "Ta chưa lập gia đình, nàng chưa gả cho ai? Chẳng lẽ bởi vì nàng là vợ của Gia Cát Lượng trong lịch sử mà ta phải buông?" Đi này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của Tào Bằng. Hoàng Nguyệt Anh cúi đầu xuống nhưng cũng không giằng tay ra. Mà hoàn toàn ngược lại, trong lòng nàng tràn ngập một thứ hạnh phúc khó hiểu. Người ta thường nói nhất kiến chung tình. Có điều Hoàng Nguyệt Anh và Tào Bằng cũng không phải như vậy. Tào Bằng gặp lại Hoàng Nguyệt Anh không giữ được bình tĩnh cũng là do tương tư lâu ngày. Còn Hoàng Nguyệt Anh lúc đầu cũng không có nhiều cảm xúc với Tào Bằng, nhưng sau này khi hai người vượt qua Cức Thủy mới từ từ hiểu thêm. Tào Bằng cũng không có thông minh như trong sự tưởng tượng của nàng, tuy nhiên một người vượt thời gian tới đây săn sóc, hơn nữa lại đi theo Tào Bằng học Thái Cực khiến cho vành tai và mái tóc đụng chạm làm cho trong lòng Hoàng Nguyệt Anh có cảm xúc khác lạ. Khi rời khỏi Niết Dương, Hoàng Nguyệt Anh có để lại một phong thư. Thậm chí chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại phải làm vậy. Sau khi biết được Hoàng Xạ mưu hại Tào Bằng, Hoàng Nguyệt Anh vô cùng tức giận, trở mặt với Hoàng Xạ, thậm chí còn rời khỏi Giang Hạ tới Tương Dương nửa năm. Cuối cùng Hoàng Tổ lệnh cho Hoàng Xạ tới tận nơi xin lỗi Hoàng Nguyệt Anh thì nàng mới miễn cưỡng về nhà. Nhưng chỉ với những điều đó cũng khiến cho Hoàng Nguyệt Anh hiểu được mình đã thích thiếu niên luyện quyền bên bờ Cức thủy kia. Lần này tới Giang Đông, nàng làm bạn với lão phụ đi tìm bằng hữu giải khuây. Hoàng Tổ giết Nễ Hành khiến cho Hoàng Thừa Ngạn vô cùng tức giận. Trong suy nghĩ của Hoàng Thừa Ngạn thì Nễ Hành cho dù có thế nào, Hoàng Tổ cũng không được giết. Cái tội giết Nễ Hành cho dù là ai cũng không thể gánh vác được. Ngươi không thấy lúc trước Tào Tháo giết Biên Nhường khiến cho cả Sung châu rung chuyển như vậy hay sao? Tất nhiên Nễ Hành mặc dù không sánh được với Biên Nhường nhưng Hoàng Tổ ngươi cũng không bằng được Tào Tháo. Giết Nễ Hành sẽ khiến cho Hoàng thị ở Giang Hạ rơi vào tình cảnh như thế nào? Tóm lại Nễ Hành có thế giết... Nhưng y có thể bị sơn tặc, trộm cướp giết, cho dù bị một tên gia nô giết thì Hoàng Tổ cũng không được giết y. Tào Tháo có giết Nễ Hành không? Chỉ một chuyện Biên Nhường đủ khiến cho Tào Tháo cảnh giác vì vậy mà y không dám giết. Lưu Biểu có muốn giết Nễ Hành không? Chắc chắn là muốn. Nhưng Lưu Biểu cũng không dám ra tay vì sợ làm mất thanh danh của mình. Cho nên y mới đẩy Nễ Hành tới Giang Hạ, ý đồ lấy Hoàng thị để làm cho y bớt ngông nghênh một chúc. Lúc đầu, Hoàng Thừa Ngạn không tán thành việc Hoàng tổ đối xử tử tế với Nễ Hành, lão cho rằng một tên ngông cuồng như vậy cho dù có văn vẻ thế nào thì cũng không đáng để đối xử tử tế. Nhưng Hoàng Tổ không nghe đối xử với Nễ Hành thật cao. Kết quả là một tên đê tiện được nâng lên cao liền quên hết tất cả, không còn biết mình là ai. Nhưng cho dù có vậy thì ngươi cũng không được giết y. Đẩy y tới Tây xuyên, hoặc là tới Giang Đông cũng tốt hơn là giết y. Người như vậy mà giết đi chắc chắn sẽ làm mất thanh danh của nhà mình. Nhưng giết thì đã giết rồi... Sau đó Hoàng Tổ rất hối hận... Sự việc đã xảy ra, có là ai thì cũng chỉ đành bất lực. Hoàng Thừa Ngạn thấy trong nhà bức bối liền nảy ý định tới Giang Đông tình bạn tâm sự. Không ngờ họ vừa mới tới Giang Đông thì gặp lại Tào Bằng. Hoàng Thừa Ngạn không nhận ra Tào Bằng. Đã hơn một năm trôi qua, Tào Bằng đã cao và mạnh hơn rất nhiều, không còn hình dáng gầy yếu như trước. Lúc trước, Hoàng Thừa Ngạn có ở bên sông mà nhìn thấy Tào Bằng mấy lần, có xem hắn luyện quyền. Lão không hiểu về võ nghệ nhưng cũng tinh thông Hoàng Lão thuật. Vì vậy mà lão có thể nhận ra được quyền pháp mà Tào Bằng luyện có một sự huyền diệu. Có điều, một năm trôi qua, Hoàng Thừa Ngạn đã quên mất Tào Bằng. Thấy Tào Bằng vẫn nắm chặt lấy tay Hoàng Nguyệt Anh, Hoàng Thừa Ngạn nổi giận. - A Sửu! Sắp muộn rồi, chúng ta còn phải đi. Hiện tại tâm trạng tới tìm bằng hữu của lão đã mất, thậm chí cũng chẳng thèm để ý tới Tào Bằng mà chỉ trầm giọng nói với Hoàng Nguyệt Anh. Dứt lời Hoàng Thừa Ngạn định xoay người lên xe. Lão nghĩ Hoàng Nguyệt Anh sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời mình. Nhưng lão lại không ngờ được rằng Hoàng Nguyệt Anh vẫn đứng yên bên cạnh Tào Bằng mà không nhúc nhích. - Phụ thân! Con và a Phúc đã lâu không gặp, muốn được trò chuyện với hắn... "Nghe cái tên a Phúc này cũng biết chẳng có gì hay rồi." Hoàng Thừa Ngạn tức giận xoay người lại. Nào ngờ lúc này Tào Bằng lại bước tới vái chào: - Lão bá! Lâu ngày không gặp. Hoàng Thừa Ngạn lặng đi một chút: - Ngươi là ai? - Lão bá không nhớ năm đó bên bờ sông Cức Thủy có một đồng tử luyện quyền... - A! Ngươi là.... Trong đầu lão thấp thoáng hiện lên bóng một người. Nếu Tào Bằng không nói thì Hoàng Thừa Ngạn cũng không nhận ra. Có điều sau khi Tào Bằng nhắc tới lại khiến cho nét mặt của Hoàng Thừa Ngạn càng trở nên âm trầm. Lão đương nhiên biết xuất thân của Tào Bằng. Vì vậy mà sau khi Hoàng Xạ giải thích với lão, mặc dù Hoàng Thừa Ngạn không đồng ý với cách làm của Hoàng Xạ nhưng cũng không trách cứ nhiều lắm. "Nghĩ cũng phải chẳng may tên tiểu tử đó và con gái mà kết hôn thì chẳng phải mất hết thể diện của Hoàng gia hay sao?" Hiện giờ xem ra lo lắng của Hoàng Xạ trước đây là hoàn toàn có lý. Hoàng Thừa Ngạn thầm trách Hoàng Xạ trước đây ra tay tại sao không tàn nhẫn thâm một chút, nhổ cỏ nhổ cả rễ để cho Hoàng Nguyệt Anh không còn suy nghĩ tới, cũng bớt cho hôm nay phải xấu hổ. Lão chỉ hơi nở nụ cười một chút rồi nhìn sang Hoàng Nguyệt Anh. Hoàng Nguyệt Anh ngẩng đầu vẫn nắm chặt tay Tào Bằng, chẳng hề sợ hãi đón lấy ánh mắt của Hoàng Thừa Ngạn. "Đúng là trẻ con không làm nên chuyện lớn!" Hoàng Thừa Ngạn thầm mắng trong lòng. Có điều lão cũng không mắng Tào Bằng mà là mắng Hoàng Xạ. Hiện giờ Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh gặp lại chỉ sợ khó mà ngăn được. Hoàng Thừa Ngạn không muốn mất mặt ở trên đường liền xoay người sang nói với một thanh niên mặc cẩm y cưỡi ngựa bên cạnh xe: - Cam Ninh! Ngươi đi theo Nguyệt Anh... Thanh niên mặc cẩm y vội vàng cung tay thi lễ. Có điều động tác của y lại làm vang lên một tiếng chuông. - Phụ thân! Con biết người đi đâu, không cần phai Cam đại ca theo... - Vậy ngươi cùng đi với ta. - A! Thôi được rồi... Hoàng Nguyệt Anh không muốn cho người khác đi theo, bởi vì như vậy sẽ làm cho mất tự nhiên. Có điều thấy thái độ của Hoàng Thừa Ngạn như vậy, Hoàng Nguyệt Anh biết nếu không để cho Cam Ninh đi theo thì cha có khả năng sẽ nổi giận. Nàng có thể thấy được Hoàng Thừa Ngạn không thích Tào Bằng. Thậm chí trong lời nói của lão còn có một chút chán ghét. Hoàng Nguyệt Anh là một thiếu nữ thông minh cho nên có thể nhận ra được điều đó. Hoàng Thừa Ngạn không thèm để ý tới Tào Bằng, nếu như đây không phải chỗ đông người thì không chừng cha nàng đã nổi trận lôi đình mà đuổi Tào Bằng đi. Nghĩ tới đây, Hoàng Nguyệt Anh lại nắm chặt lấy tay Tào Bằng. Ý nàng muốn nói cho Tào Bằng rằng hắn cứ yên tâm. Nhưng Tào Bằng cũng không phải là tên ngốc, từ thái độ lạnh lùng của Hoàng Thừa Ngạn, hắn cũng nhận ra được dường như lão nhân đó không hài lòng với mình. "Không biết lão có thái độ thế nào với Gia Cát Lượng? Gia Cát Lượng dường như xuất thân không được tốt lắm, chỉ là một họ ở Lang Đô thôi sao? Sau khi đi tới thời đại này, Tào Bằng phát hiện có rất nhiều chỗ khác với những gì hắn biết ở kiếp trước. Trong Xuất Sư biểu có nói về Gia Cát Lượng là một người áo bố, cày ruộng.... Vì vậy mà sau này khiến cho hậu thế có nhiều sự hiểu nhầm rằng Gia Cát Lượng là một nông dân, gia cảnh không được tốt lắm. Nhưng trên thực tế thì sao? Gia Cát Lượng là đệ tử thế gia, lịch sử họ Gia Cát ở Lang Đô cũng đủ lâu. Chưa nói tới thứ khác, chỉ cần chú của Gia Cát Lượng là Gia Cát Huyền trước kia cũng từng làm thái thú. Một gia đình như vậy thì sao có thể nghèo được? Cày ruộng vào thời đại này là tục lể của những nhân vật ẩn sĩ nổi tiếng. Chẳng phải Bàng Đức công cũng làm mấy mẫu vườn ở Lộc Môn sơn đó sao? Mà có lẽ Lưu Bị ở Hứa Đô trông rau cũng học đòi chút văn sĩ. Tỷ tỷ của Gia Cát Lượng gả cho con của Bàng Quý. Mà Bàng Quý là danh sĩ có tiếng ở Kinh tương, nổi danh nhị Bàng của Lộc Môn Sơn. Đại Bàng làm thượng thư cũng là huynh trưởng của Bàng đức công. Đồng thời họ Bàng và một dòng họ lớn khác ở Kinh Tương là Thái thị cũng có quan hệ thông gia. Cả hai nhà đó đều là danh gia vọng tộc ở Kinh Tương, nếu Gia Cát Lượng xuất thân nghèo hèn thì làm sao có thể gả tỷ tỷ cho con trai của Bàng Quý? Nên nhớ rằng muốn được điều đó thì phải có quan hệ ngang hàng, thuộc loại môn đăng hộ đối. Còn không thì chỉ có thể trở thành thiếp hoặc tỳ nữ. Chỉ cần viện này cũng chứng tỏ xuất thân của Gia Cát không hề tầm thường. Trong lòng Tào Bằng có chút thất vọng. Làm thế nào mới khiến cho Hoàng Thừa Ngạn chấp nhận mình? Hoàng Thừa Ngạn thấy thái độ của Hoàng Nguyệt Anh kiên quyết như vậy thì biết không thể cưỡng ép được. Lão trừng mắt nhìn Tào Bằng rồi nói nhỏ: - A Sửu! Đi sớm về sớm, đừng để cha phải lo... Tính tình của con gái, Hoàng Thừa Ngạn hoàn toàn hiểu rõ. Nếu quả thật làm cho Hoàng Nguyệt Anh giận thì chuyện gì nàng cũng dám làm. Nhưng cho dù thế nào thì cũng đừng như Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân, sau vài năm liền ôm một đứa bé về nhà. Phì... Tư Mã Tương Như là ai? Nếu so sánh Nguyệt Anh với Trác Văn Quân, Hoàng Thừa Ngạn sẽ không phản đối. Nhưng nếu bảo lão so sánh Tào Bằng với Tư Mã Tương Như thì đó là điều không thể. Nghĩ tới đây Hoàng Thừa Ngạn càng thêm tức giận. Nhưng không làm gì được, vì vậy mà lão đành phải dịu dàng dặn dò Nguyệt Anh vài câu rồi sau đó xoay người lên xe. Từ đầu tới cuối, cơ bản lão chẳng thèm nói với Tào Bằng câu nào. Điều đó khiến cho trong lòng Tào Bằng cảm thấy uất ức. - A Phúc! Chúng ta đi đâu? Đợi sau khi Hoàng Thừa Ngạn lên xe, đoàn xe từ từ rời đi, Hoàng Nguyệt Anh lập tức thay đổi thái độ, trở nên vui vẻ. Gương mặt của nàng tỏa sáng càng thêm xinh xắn. Tào Bằng nhìn thấy vây thì ngẩn người làm cho gò má của Hoàng Nguyệt Anh thêm đỏ ửng, lén dẫm lên chân Tào Bằng. - A! Vừa rồi ta có nghe Hám đại ca nói cảnh sách Chấn Trạch là nơi đẹp nhất ở đây. Có điều ta cũng chưa có cơ hội để thưởng thức. Hôm nay nhân tiện đang mưa, chúng ta tới hồ Chấn Trạch để xem thế nào. Hoàng Nguyệt Anh nghe thấy vậy liền khen ngợi. - Ô của ta đâu? Tào Bằng đột nhiên hận ra mình và Hoàng Nguyệt Anh còn đang đứng dưới mưa. Hắn muốn tìm lại cái ô thì không biết bị người ta nhặt trộm từ lúc nào. - A Phúc! Lấy cái của ta mà dùng, đừng có để cho cô ấy bị ướt hết người... Hám Trạch bước tới đưa ô của mình cho Tào Bằng. Tào Bằng cũng không hề khách khí vội vàng nhận lấy rồi kéo tay Hoàng Nguyệt Anh ra ngoài thành. Thanh niên mặc cẩm y vội vàng đi theo sau. Nhưng thật ra y cũng khá hâm một Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh, chỉ có điều trong lòng lại có chút ấm ức. "Với bản lĩnh của y hiện giờ mà lại phải làm tùy tùng?" Y đang định chuẩn bị đi theo sau thì không ngờ Hám Trạch đã kéo tay mình lại. - Ngươi muốn gì? Thanh niên cẩm y đột nhiên nổi giận. Nếu như vừa rồi Hám Trạch không nhường ô thì không chừng đã bị y đấm cho rồi. Hám Trạch mỉm cười định mở miệng giải thích. Tào Bằng đột nhiên dừng bước, xoay người lại nhìn người thanh niên. - Ngươi tên là Cam Ninh? Một người mặc thanh sam còn một người thì mặc quần áo vàng nhạt. Tào Bằng và Hoàng Nguyệt Anh thả bước đi về phía Chấn Trạch đang mù mịt trong làn mưa. Hai người tay nắm tay như nhớ lại cảnh tượng bên bờ Cức thủy, vành tai và mái tóc chạm nhau. Hai người thi nhau kể đủ mọi thứ chuyện khiến cho trong lòng sinh ra rất nhiều cảm khái. - Sau khi Đức Công nghe nói liền rất tức giận còn tới tận Giang Hạ chất vấn thúc phụ. Nhưng ngươi cũng biết tính nết của thúc phụ, vì vậy mà hai người cãi nhau, thậm chí cho tới nay cũng không còn qua lại. Hoàng Nguyệt Anh nói nhỏ: - Đường huynh của ta thực ra cũng không quá xấu. Chỉ có điều đôi khi... Tào Bằng nói: - Ta biết. - Mà sao ngươi lại tới Giang Đông? - Chuyện này... Ha ha! Một lời khó có thể nói hết. - Tào Bằng nhìn quanh thấy không có người liền nói nhỏ: - Cha ngươi tới đây là tới viếng thăm ai? - Ừm! Chính là Cát thượng thư ở Câu Dung. - Cát thượng thư? Tào Bằng ngẩn người. Giang Đông cũng có thượng thư? - Ngươi không nghe nói tới Cát Đức Nho ở Câu Dung? - Không có? - Hì hì chính là ngài. Cát thị ở Câu Dung có quan hệ với chúng ta. Cha của Cát Đức Nho chính là Hoàng môn thị lang Cát Cự những năm Hi Bình. Gia thúc tổ Hoàng Quỳnh lúc đó nhâm chức Thái Úy vì vậy mà hai nhà vẫn có qua lại. Cát thế phụ từng ở Đại Hồng Lư làm tới Thượng Thư. Những năm Quang Hòa, người vẫn ẩn cư ở Ngô huyện. Phụ thân và Cát thế phụ có quan hệ rất tốt. Nay trong nhà gặp chuyện không may vì vậy mà mới tới đây để giải khuây. Đại Hồng Lư là một trong cửu khanh. Đúng là hạng người nào thì kết giao với bằng hữu ấy. Nguồn tại http://Truyện FULL Có điều đúng là Tào Bằng không nghe nói tới cái tên Cát Đức Nho. Thậm chí ngay cả Cát Cự hắn cũng không biết. Nhưng thật ra hắn biết Hoàng Quỳnh là vì lúc trước có được một cây Long tước đại đao. Tính toán ra thì một năm rưỡi sau khi sống lại, hắn có rất nhiều người và nhiều chuyện không biết về thời đại này. Hơn nữa, Tào Bằng không nhớ được trong Tam quốc có người nào mang họ Cát. Vì vậy mà Tào Bằng cũng không để ý. - Sư tôn của Cát thế phụ kính đạo pháp, còn phụ thân lại mê luyến Hoàng lão cho nên mới qua lại với nhau. Nếu không thì rất nhiều người cũng không biết Cát thế phụ ngụ ở Ngô huyện. Ngài không thích náo nhiệt vì vậy mà ít khi xuất hiện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]