Trời đã về đêm, Ngô hầu phủ chìm trong tĩnh lặng.
Tôn Sách ngồi một mình trong phòng, cẩn thận xoa thuốc mỡ lên tay. Chỉ thấy trên xương ngón tay của hắn có vết đỏ tấy.
Cốc cốc cốc!
Có tiếng gõ cửa phòng.
-Ai đấy?
-Bá Phù, là ta.
Tôn Sách đứng dậy đi tới cửa, kéo cửa phòng ra.
Chu Du đứng ngoài cửa, thi lễ.
Hai người sinh cùng năm, nhưng nói về tháng thì Tôn Sách vẫn lớn hơn Chu Du, chính vì vậy, y làm huynh trưởng.
Y cũng không khách sáo với Chu Du, xoay người ngồi lại chỗ cũ. Chu Du bước vào gian phòng, khẽ nhăn mũi, nhướng mày.
-Bá Phù, huynh không khỏe sao?
-A, ta rất khỏe mạnh, sao lại không khỏe được?
-Vậy sao có mùi thuốc đông y nồng nặc như thế?
Một ngón tay của Tôn Sách quệt chút thuốc mỡ bôi lên tay.
-Hôm nay, ta đấu một quyền với thư đồng của Tuân Hưu Nhược. Lúc đó, ta vốn không cảm thấy gì, nhưng đến giờ cơm tối mới phát hiện bàn tay khó chịu.
Dưới ánh đèn, Chu Du thấy rõ ràng vết sưng đỏ trên bàn tay của Tôn Sách.
-Tiểu tử đó lợi hại đến thế sao?
Chu Du không khỏi giật mình. Thân thủ Tôn Sách lợi hại thế nào, gã hiểu rất rõ. Mười năm tuổi - năm hai người kết bạn, mười tên đại hán vạm vỡ cũng không phải là đối thủ của Tôn Sách. Kể từ đó, trải qua hơn mười trận chiến, võ nghệ của Tôn Sách càng cao minh hơn, đã đạt đến cấp võ tướng bậc nhất. Chí ít, trong mắt Chu Du, người có thể đối đầu với Tôn Sách cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748264/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.