-Đã như vậy, chúng ta cùng đến đó đi.
Tào bằng cười nói, rồi nói với Trần Quần:
-Huynh trưởng, đến Quảng Lăng chậm một hai ngày Thái thú chắc sẽ không trách phạt chứ?!
-Sao có thể trách phạt được? Cứ đi đi, đừng ngại.
-Vượng Thai!
Tào Bằng quay qua Hạ Hầu Lan, hô:
-Hạ Hầu, chúng ta thay đổi tuyến đường, đến Hu Thai…
Khoan đã…
Hai chữ "Hu Thai" vừa rời khỏi miệng, Tào Bằng chợt giật mình.
Hắn chợt quay đầu, nhìn Bộ Chất hỏi:
-Tử Sơn tiên sinh, ta hỏi thăm một chuyện này. Ngươi có biết Vượng Thai có Vân Sơn Mễ Hành không?
Bộ Chất ngỡ ngàng lắc đầu:
-Vân Sơn Mễ Hành? Ta không biết! Ta cũng không rành Hu Thai lắm. Sao đột nhiên ngươi lại hỏi vấn đề này?
Tào Bằng lặng lẽ không trả lời.
Khi còn ở Trần Lưu, Tào Bằng đã phá hủy sào huyệt của Lôi Tự.
Từ sào huyệt của Lôi Tự, hắn chiếm được một cẩm nang, bên trong đó ngoài mã đề kim ra còn có một cuộn giấy. Trong bạch quên này có nhắc tới một người tên là Thành, còn nói tới Hu Thai và cái tên Vân Sơn Mễ Hành…
Lúc ở Hải Tây, Tào Bằng từng cho rằng Thành kia chính là Vương Thành.
Nhưng Vương Thành chính là Tiết Châu, vì vậy suy đoán này không thể đúng được. Theo tập quán trao đổi thư từ của thời đại này, nếu như Vương Thành chính là người viết cuộn giấy ấy, thì lạc khoản (chữ ký) của y không phải là Thành, mà hẳn là Châu. Bởi vì Tiết Châu với Lôi Tự không phải không quen nhau, cho nên y không thể nào lại sử dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748249/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.