Mặc dù Trần Đăng không nói gì nhưng ánh mắt lại như đang cười. Làm sao mà y không nhận ra, ý của Tào Bằng là gì?
- Hữu Học! Ngươi nói tiếp đi.
"Trường Văn" huynh mở miệng dường như cảm thấy rất hứng thú. Vì vậy mà Tào Bằng gật đầu:
- Ngay từ đầu Vương Thành đã luôn miệng nói với gia huynh là đánh hải tặc. Đây là điểm thứ hai mà ta nghi ngờ đối với y. Theo ta biết thì hải tặc có tới Hải Tây cũng không tạo ra mối nguy hiểm cho Vương Thành. Nói cách khác, y và hải tặc cũng không có hận thù quá lớn. Nếu vậy thì tại sao lại biểu hiện như thế? Đừng có nói với ta đó là vì tinh thần trượng nghĩa. Nếu hắn thực sự có tinh thần trượng nghĩa thì khi hải tặc ập tới Hải Tây đã chết từ lâu rồi. Nhưng hắn lại không chết. Có điều lúc đó chúng ta đang tập trung vào Trần Thăng cho nên cũng không để ý tới Vương Thành.
- Khi chúng ta tới Hải Tây được vài ngày, Trần Thăng liền bắt đầu tấn công đối với chúng ta. Vì vậy mà ta và gia huynh đã bắt tay đối phó với Trần Thăng... Không thể phủ nhận Trần Thăng là một cường hào ở Hải Tây. Tuy nhiên nếu chỉ có vậy mà y định đối đầu với triều đình thì còn lâu. Vì vậy mà y nhanh chóng bị gia huynh xử lý. Mà ở trong nhà y, ta lại tìm được thứ này.
Tào Bằng nói xong liền khoát tay. Hồ Ban vội vàng đi tới, đưa miếng cá bằng đồng cho Tào Bằng. Tào Bằng giơ miếng đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748240/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.