Đặng Tắc nhìn Vương Thành, mỉm cười. Y thò tay, nắm lấy cái khăn gấm phủ trên khay, kéo xuống. Vương Thành giật mình, nhìn con cá trên bàn, hít một hơi. -Vương tiên sinh không phải vẫn luôn tìm con cá bằng đồng này sao? Hôm nay thấy được, không biết ngài có vui hay không? Trên cái khay là một con cá bằng đồng. Dưới ánh nến phản chiếu ánh sáng xanh trên người con cá lay động. Vương Thành nuốt nước bọt, vô thức nắm chặt tay. -Ha ha, nếu không phải có con cá bằng đồng này, chỉ sợ Vương tiên sinh cũng không trở về a. -Đặng Huyện lệnh, ta không hiểu rõ ý của ngài. -Vương tiên sinh, sao ngài lại không rõ được? -Ngài… -Ngài… Mí mắt của Vương Thành liên tục giật giật, tim gã như muốn nhảy ra khỏi miệng, trán đổ mồ hôi thành dòng… -Đặng huyện lệnh, rốt cuộc là có chuyện gì? Bọn Hoàng Chỉnh mơ hồ, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình trước mắt. Chát! Đặng Tắc nắm lấy con đồng tước vận sức ném xuống đất. -Tiết Châu! Vương Thành nhất thời biến sắc… Chỉ thấy nụ cười mỉm vẫn luôn hiện trên mặt gã thoáng chốc đã biến mất. Nháy mắt, gã giậm chân nhảy lên, mở rộng hai tay tạo thành hổ trảo đánh về phía Đặng Tắc, miệng rống to. Vương tiên sinh có võ sao? Hơn nữa nhìn cách gã xuất thủ hình như còn không yếu nữa… Bọn Hoàng Chỉnh chợt thấy đầu óc trống rỗng. Bởi trong mắt bọn họ, Vương Thành tuy có khá cường tráng nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, chẳng qua là một vị tiên sinh dạy học có thân thể cường tráng mà thôi. Thế nhưng ở giữa nơi đông người thế này, gã lại ra tay với Huyện lệnh. Vương Thành cười dữ tợn, đầu ngón tay phát ra ánh sáng xanh nhạt, lạnh lẽo. Đây không phải là đôi bàn tay bình thường mà là bộ quyền dùng đồng xanh chế tạo mà thành. Thảo nào ngày hôm nay Vương Thành không hề uống rượu, thậm chí còn không thò tay ra lần nào. -Cẩu quan, chết đi! Mọi người đều mắt thấy Vương Thành nhào tới trước bàn, hai tay chộp tới đỉnh đầu Đặng Tắc. Lần này, nếu như bị trảo này chộp trúng, Đặng Tắc ít cũng bị trọng thương. Bọn Hoàng Chỉnh thét lên một tiếng kinh hãi. Đúng lúc này, một tiếng gầm nhẹ vang lên. -Cẩu tặc, chớ có làm càn! Keng, một tiếng long ngâm vang lên. Người thiếu niên đứng phía sau Đặng Tắc chợt xuất thủ. Chỉ thấy hắn vừa cúi người xuống, rút từ dưới bàn ra một thanh đoản đao. Thanh đao dài chừng ba thước, là một đoản đao sắc bén. Đao giấu dưới bàn mà không kẻ nào có thể nhận ra. Chỉ thấy một luồng sáng lạnh phá không, một tiếng rắc nhỏ vang lên. Máu tươi phun ra, đao thế cắt đôi chưởng của Vương Thành rơi trên bàn, máu chảy đầm đìa. Mọi người nhìn mà giật mình. Trên bàn vẫn còn đôi quyền Thanh Đồng kia. Vương Thành khiếp sợ trợn tròn đôi mắt, nhìn cổ tay trụi lủi, máu tuôn như suối. -A! Vương Thành hét thảm một tiếng. Không đợi gã kịp lấy lại tinh thần, người thiếu niên phía sau Đặng Tắc nhảy qua bàn, tung chân đá lên ngực Vương Thành. Vương Thành bị đánh lùi lại mấy bước, ngồi bệt dưới đất, miệng thổ huyết. Những biến cố xảy ra liên tiếp khiến cho cả khách sảnh im lặng. tiếng kêu thảm thiết của Vương Thành vẫn còn quanh quẩn nhưng khi đến tai mọi người lại có sự thay đổi, dường như không thể nào thở nổi. Đúng là không thể nào thở nổi. Đám người Hoàng Chỉnh, Phan Dũng vần ngồi yen lặng ở chỗ, thậm chí không dám nhúc nhích. Mà thiếu niên đứng sau lưng Đặng Tắc liền khép thanh đoản đao vào trong tay áo, dường như không có chuyện gì xảy ra mà lui về chỗ cũ. "Chẳng lẽ đêm nay...lại tràn ngập máu tanh hay sao?" Nhớ ngày đó khi Đặng Tắc tiêu diệt Trần Thăng có phần giống với hôm nay. Nếu như nói có sự khác nhau thì lần đó là do Đặng Tắc thiết yến, tân khách tới xem không có mấy. Còn hôm nay... Mặc dù có vài người đã đi nhưng trong khách sảnh vẫn còn rất đông khách quý. Tất cả đều vô thanh vô tức không hề có dấu hiệu. Nếu nói Trần Thăng tội ác chồng chất nhưng Vương Thành thì sao? Cuối cùng là vì chuyện gì? Đúng lúc này, Đặng Tắc chợt thốt lên: - Tiết Châu. Tiết Châu là ai? Đám người Hoàng Chỉnh làm sao mà biết rõ được chuyện này. Bạn đang xem tại Truyện FULL - trumtruyen.net Chẳng lẽ là.... Đám người Hoàng Chỉnh hít một hơi, ánh mắt nhìn Vương Thành liền thay đổi. Hai tên lính đi vào trong phòng khách, đè lấy Vương Thành rồi dùng dây thừng trói chặt. Có điều vừa buộc vừa làm cho y dừng chảy máu. Lúc này, khuôn mặt núc ních của Vương Thành trắng bệch, mồ hôi chảy đầy trên má. Y nhìn Đặng Tắc chằm chằm, trong ánh mắt tràn ngập một sự thù hận, chỉ chực ăn tươi nuốt sống gã. Đặng Tắc cầm một cái khăn ướt lau vết máu trên mặt. - Vương Thành, Vương Minh Vĩ? Tiết Châu - Tiết Tử Dương! Nói thật khi ta có được tin tức đó còn không tin lắm. Nhưng không gờ...ta phải xưng hô với ngươi thế nào đây? - Cẩu quan đừng có nói bừa. - Vương Thành đột nhiên hét lên: - Biết điều thì ngươi ngoan ngoãn thả ta ra. Nếu không ta sẽ làm cho ngươi chết không có chỗ chôn. - Có phải không? - Đặng Tắc nở nụ cười. - Ta nói thật cho ngươi biết, ta đã ra lệnh cho huynh đệ của ta trong đêm nay đến đây. Một lúc nữa, ta muốn xem ngươi còn làm được gì... Đám người Hoảng Chỉnh nghe thấy vậy thì biến sắc. Còn Đặng Tắc thì vẫn làm như không nghe thấy. Gã đứng dậy cầm lấy miếng đồng hình con cá chép từ từ đi tới trước mặt Vương Thành. Vương Thanh giãy dụa, muốn xông lên nhưng bị hai tên lính đè chặt lấy. Đặng Tắc chỉ nhìn Vương Thành mà không nói câu nào. - Còn tưởng ngươi là một nhân vật lớn nhưng không ngờ chỉ là hạng người giá áo túi cơm. Đặng Tắc cười lạnh một tiếng rồi nói với thiếu niên đang đứng sau bàn ăn: - Bá Đạo! Phủ nha không cần người ở lại. Ngươi dẫn người sang phía Hữu Học nghe lệnh của hắn. - Vâng! Hách Chiêu chắp tay tuôn lệnh rồi nhanh chóng rời đi. Hồ Ban chợt tiến vào, sau lưng còn dẫn theo mười mấy tên gia nô. - Nếu ta dám ra tay với ngươi mà không nắm chắc thì sao dám đánh rắn động cỏ? - Đặng Tắc cười nói: - Tiết Châu! Ngươi chẳng phải vẫn luôn kêu ta phải đánh hải tặc đó sao? Hiện tại ngươi có thể thỏa mãn. Có điều ta không phải đi đánh mà tự các ngươi dẫn xác tới cửa. - Ngươi... - Y Lô hương có đúng không? Đặng Tắc liền nói ra một địa danh. Đám người Hoàng Chỉnh cũng biết Y Lô hương là một địa danh ở quận Đông Hải nằm bên cạnh huyện Vu Cù. Nơi đó từng có một nhân vật nổi danh đó là Chung Ly muội, một trong năm võ tướng của Tây Sở bá vương Hạng Vũ. Đặng Tắc nói tới cái địa danh này khiến cho Vương Thành biến sắc. Y hoảng sợ nhìn Đặng Tắc. Có điều Vương Thành cũng không mở miệng nữa mà quay đầu sang chỗ khác. - Ngu xuẩn! Chẳng lẽ ngươi không biết ở huyện nha hôm nay chỉ có một mình ta hay sao? Vương Thành giật mình quay sang nhìn Đặng Tắc. Đặng Tắc nói: - Nói vậy lúc này đám người của ngươi chắc đã đền tội. Đúng rồi! Ngươi còn nhớ rõ ta đã giới thiệu với ngươi rằng Hữu Học có hai huynh đệ kết nghĩa không? Một người là con trai của Hổ Bôn trung lang tướng đương triều Điển Vi, còn một người là con trai của Vũ Mãnh hiệu úy Hứa Chử. Ba ngày trước bọn họ đã dẫn người đi. Vệ Di lại có tình đồng hương với Điển trung lang cho nên muốn mượn binh cũng không khó. - Làm sao ngươi biết... - Ha ah! Tất nhiên là do đứa con ngoan của ngươi. Cả đám người Hoàng Chỉnh đều cảm thấy khó hiểu. Ai cũng đều biết rằng, Vương Thành không có con nối dõi. "A! Nhưng thật ra hắn là Tiết Châu. Mà Tiết Châu có con hay không thì không ai biết. Mà biết đâu đứa con của Tiết Châu có thể là hải tặc thì sao?" Đặng Tắc cười cười quay lại chỗ ngồi. - Được rồi! Chúng ta ở đây chờ, nhìn xem kết quả thế nào. Có điều nhân cơ hội này chúng ta tiếp tục bàn luận một việc. Vừa rồi chúng ta nói đến đồn điền. Các vị... Không biết mọi người thấy thế nào? Đám người Hoàng Chỉnh ngậm miệng không nói. Bọn họ cũng có điền sản, cũng có tá điền. Nếu bọn họ đồng ý thì sẽ mất đi căn cơ của mình. Nhưng nếu họ không đồng ý... Hoàng Chỉnh đột nhiên nhớ tới một chuyện. Đêm nay có hải tặc đột kích, nên vừa rồi đám bô lão rời đi... Đặng Tắc đã chuẩn bị trước nhưng không nói cho bất cứ ai. Không chừng, hắn muốn nhân cơ hội này... Nếu mà như vậy thì Đặng Tắc ở Hải Tây không một ai dám chống đối. - Đặng huyện lệnh. - Mời Hoàng huynh nói. - Thảo dân mặc dù không phải là người Hải Tây nhưng cũng coi như một phần tử của Hải Tây. Trong nhà thảo dân còn có sáu ngàn mẫu đất, trong đó ruộng tốt hơn hai ngàn bảy trăm mẫu. Chỉ có điều ít người trồng trọt nên bỏ hoang rất nhiều. Thảo dân nguyện nhượng lại sáu ngàn mẫu đất, nhưng không biết giá cả mà Đặng Huyện lệnh nói là bao nhiêu? Thảo dân nguyện phối hợp với huyện lệnh. - Ha ha ha! Chẳng trách mà ngày thường Hữu Học thường khích lệ ngươi trước mặt bổn huyện. Ngươi đúng là một người thông minh. Đặng Tắc cười ha hả: - Hoàng huynh cứ yên tâm. Bổn huyện sẽ không để cho ngươi chịu thiệt mà còn có một sự ưu đãi dành cho ngươi. - Ưu đãi? - Nét mặt Hoàng Chỉnh ngơ ngác. "Ưu đãi có gì tốt? Chẳng lẽ quan phủ có thể tăng gấp hai, hoặc ba giá để thu hồi đất đai?" Không chỉ có Hoảng Chỉnh ngơ ngác mà những người khác cũng vậy. Chỉ thấy Đặng Tắc cười cười, đứng dậy kêu: - Hồ Ban. Hồ Ban lập tức cầm một cái hộp đi tới, đặt trước mặt Đặng Tắc. Đặng Tắc ý bảo y đưa cái hộp cho Hoàng Chỉnh. Còn gương mặt núc ních của Hoàng Chỉnh thì giật giật không hiểu hành động của Đặng Tắc là có ý gì. - Hoàng huynh cứ mở ra xem thì biết. Hoảng Chỉnh nghi hoặc đón lấy cái hộp rồi đặt cẩn thận trên mặt bàn mà mở ra. Những người bên cạnh liền tiến đền nhìn vào bên trong thì chỉ thấy có một tờ giấy trên đó ghi hai chữ rất to: Chuyển muối. Hoàng Chỉnh lập tức tỉnh mộng. Dưới bóng đêm đen như mực, bên ngoài thành Hải Tây gần như chẳng nhìn thấy gì. Trên lầu quan sát có một ngọn đèn dâu, dưới cơn gió khiến cho nó chập chờn càng tăng thêm sự im ắng. Mấy chục người mặc áo đen, chạy theo con phố dài tới cửa bắc của thành Hải Tây. Có một người mặc quần áo đen, khoác bì giáp đột nhiên dừng lại. Y nhìn xung quanh rồi sau đó quay lại gật đầu với người đằng sau, tay thì chỉ về phái trước. Đám người đó liền ùa lên, vọt tới cửa thành. - Chủ soái! Ở đây không có ai. - Chủ soái! Trên lầu quan sát cũng không có ai... Người mặc áo đen nghe thấy vậy thì ngẩn người rồi chợt giật nảy mình, gầm nhẹ: - Không hay! Trúng kế rồi. Mau rút lui. "Rút lui?" Đám người áo đen vừa mới chuẩn bị quay đầu chạy trốn thì thấy con phố dài trước mặt lập tức đèn đuốc sáng choang. Trên thành, một thiếu niên đứng ra, vịn tay qua lỗ châu mai mà nhìn xuống dưới. - Mạch Thành! Nếu đã tới rồi thì cần gì phải vội vàng như vậy? Cùng với tiếng nói, hai bên đường lập tức tràn ra một đám binh lính. Có điều bọn họ đều giả dạng, mặc thuần một bộ trang phục màu đen, lao tới bao vây đám người kia. Mà hai người dẫn đầu chính là Vương Mãi và Đặng Phạm. Cả hai cầm binh khí, dẫn đầu bao vây đám người vận trang phục màu đen. - Các ngươi.... - Mạch Thành! Ngươi còn định tiếp tục giả vờ sao? Thiếu niên đứng trên thành đúng là Tào Bằng. Trong tay hắn cầm một cây hán đao dài năm thước nhìn người áo đen dưới cổng thành mà cười hỏi. Người áo đen kia đột nhiên giật cái khăn trên mặt xuống. Dưới ánh lửa, khuôn mặt của y rõ ràng là Mạch Thành theo lời Tào Bằng. - Các huynh đệ! Phá vậy. - Lưu lại vài người sống. Còn tên nào dám chống cự giết. Tào Bằng đứng trên thành quát to. Chỉ thấy Vương Mãi, Đặng Phạm dẫn năm mươi người trong đội chấp pháp xông lên công kích. Tào Bằng đứng trên đầu thành lẳng lặng đứng xem, thỉnh thoảng hắn quay đầu nhìn về phía cánh đồng trống bên ngoài thành. Bộc Dương Khải đi tới, đứng bên cạnh Tào Bằng. Y có chút lo lắng hỏi: - A Phúc! Chuyện này có thể thành công không? - Tại sao? Theo tin tức đưa về thì lần này hải tặc tới đây rất đông, ước chừng hơn hai ngàn. Binh lính trong thành của chúng ta chẳng qua chỉ tới hai trăm cùng với Chu Thương, Hạ Hầu, Vương Mãi và Đặng Phạm. Ta thật sự lo lắng nếu không ngăn cản nổi thì những cố gắng trước kia mất hết hay sao? Tào Bằng cười cười: - Chỉ với bằng đó người là đủ rồi. - Nhưng... - Bộc Dương tiên sinh cứ yên tâm. Ta không phải là loại người hành động liều lĩnh. Hải tặc tuy nhiên nhưng chỉ là đám ô hợp. Bọn chúng không đến thì thôi, nếu tới ta sẽ không tha cho chúng... Lời nói của Tào Bằng có một sự tự tin rất mạnh. Mặc dù Bộc Dương Khải có chút lo lắng nhưng cũng không nói thêm nữa. Mấy ngày trước Tào Bằng đã nhận được tin báo rằng hải tặc Hải Tây định cướp sạch của huyện Hải Tây. Còn chuyện vì sao chúng tới thì Tào Bằng đại khái có thể đoán ra được. Có điều, sau đó Vương Thành đột nhiên lại mất tích khiến cho Tào Bằng ít nhiều có chút lo lắng. Không trừ được Vương Thành thì vẫn là một mối hại lớn nhất. Tào Bằng cũng không dám khẳng định Vương Thành đi đâu vì vậy đành thông qua miệng người mà truyền tin tức của Ngư Đồng trấn ra ngoài. hắn cũng không dám khẳng định xem Vương Thành có xuất hiện hay không. Có điều hắn vẫn tiến hành theo giả thiết trước kia mà sắp xếp. Nhưng thật không ngờ Vương Thành lại thật sự xuất hiện. Như vậy càng khiến cho Tào Bằng khẳng định giả thiết trước đó. Đám người Mạch Thành hết sức hung hãn, chứng tỏ đã rất nhiều lần phạm tội. Có điều lần này chúng lại gặp phải đội chấp pháp càng thêm hung hãn. Trải qua một thời gian được Vương Mãi và Đặng Phạm điều chỉnh, đội chấp pháp của huyện Hải Tây đã có đủ lực chiến đấu. Hơn nữa cho dù có nhiều người tới mấy thì có Vương Mãi và Đặng Phạm ở đây, đám người Mạch Thành có hung hãn tới đâu cũng không thể ngăn cản nổi. Vương Mãi bám lấy Mạch Thành làm cho y không rảnh mà quan tâm đến người khác. Thiết xà mâu trong tay y xoay vù vù khiến cho Mạch Thành chật vật. Liên tục nghe thấy bên tai những tiếng kêu thảm thiết khiến cho Mạch Thành lại càng thêm nôn nóng. Mắt nhìn người của mình nằm trong vũng máu mà y không có cách nào để vọt tới. Đúng lúc này y lại nghe Đặng Phạm hô lên một tiếng: - Mạch Thành! Xem chiêu. Y lách mình tránh một thương của Vương Mãi rồi quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy có một bóng đen đang lao tới. Mạch Thành hoảng sợ vội vàng rụt đầu né tránh. Chỉ nghe một tiếng keng vang lên, một quả cầu bằng đồng to bằng nắm tay trẻ con nện xuống đất tóe lửa. Không để cho Mạch Thành kịp tỉnh hồn, Vương Mãi liền bước lên đạp y ngã ra đất. Mạch Thạch lăn lông lốc, đang định đứng dậy thì Vương Mãi đã vọt tới cắm cây thương lên trên đùi hắn. Mạch Thành liên tục kêu lên thảm thiết. Nhưng Vương Mãi cũng là loại lòng lang dạ sói nên sau khi đâm thủng bắp đùi của hắn liền nhấc lên. Cơn đau đớn khiến cho Mạch Thành không chịu nổi. Mạch Thành có thể nói là một người cứng rắn. Đáng tiếc là đau đớn tới mức này khiến cho y không chịu nổi kêu thảm thiết liên tục. - Đầu Hổ ca! Hỏi xem bao giờ đám hải tặc đến. Vương Mãi lên tiếng rồi rung trường mâu mà quát to: - Có nghe thấy không? Mạch Thành bị Vương Mãi rung thương đau tới mức suýt chút nữa bất tỉnh. - Dừng tay! Dừng tay... Ngươi hỏi cái gì ta biết sẽ trả lời. - Vậy ngươi nói cho rõ xem có liên quan tới hải tặc như thế nào? - Ngươi thả ta xuống... Sắc mặt Mạch Thành vàng khè, cuối cùng không chịu nổi nữa. - Ngươi đừng có nói nhiều. Vương Mãi nói xong lại rung xà mâu. - Ta nói. Ta nói. Chúng ta và quản soái đã ước hẹn với nhau tới giờ Tý, chúng ta sẽ đốt lửa trên tường và bọn họ sẽ tới. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần mở cửa thành, nghênh đón bọn họ vào... Đại ca! Ngươi thả ta xuống nhanh lên, ta sắp chết rồi. Vương Mãi ngẩng đầu nhìn về phía Tào Bằng. Tào Bằng hơi hạ tay xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn trời. - Bộc Dương tiên sinh! Thứ đồ ta cần đã chuẩn bị xong chưa? - Đã chuẩn bị xong. Tào Bằng liền nở nụ cười. - Đầu Hổ ca! Tốc chiến tốc thắng, không chần chừ nữa. Vương Mãi lên tiếng rồi rung trường mâu vất Mạch Thành ra ngoài. Sau đó, y chợt múa thương nhảy vào đám người áo đen. Vương Mãi và Đặng Phạm gần như sánh với võ tướng hạng hai thì làm sao mà đám người áo đen có thể là đối thủ? Chỉ sau một lát, đám người áo đen đã gục hết trong vũng máu. Đội chấp pháp liền lôi đám người áo đen đi, dọn dẹp sạch đường phố rồi sau đó theo Vương Mãi và Đặng Phạm lẩn vào trong bóng đêm. - Bộc Dương tiên sinh! Tới lúc rồi. Bộc Dương Khải ừ một tiếng ròi nhìn về phía huyện nha. - Hữu Học! Chúng ta làm thế này là đang đùa với lửa. - Sao lại nói vậy? - Muối và sắt là cơ bản của một nước. Buôn bán tư nhân muối thì kết quả là... Tào Bằng nói nhỏ: - Thật ra con đường muối ở Hải Tây đã tồn tại từ sớm. Cho dù chúng ta không làm cũng không thể nào ngăn cản. Khống chế con đường muối trong tay, còn hơn là để cho người khác. Huống chi, chúng ta khống chế con đường muối cũng là vì đồn điền. Việc này có thể nói là chuyện tốt, không có điều gì xấu. Chẳng qua chúng ta làm theo nhu cầu mà thôi. - Chuyện này ta có thể hiểu. Chỉ có điều trong lòng... - Tiên sinh! Đại trượng phu làm việc không câu nệ tiểu tiết. Lúc ta từng ở quê nhà có nghe một câu nói: Vì mục tiêu cao thượng thì không từ thủ đoạn. Hiện tại điều chúng ta làm chẳng phải là vì Hải Tây hay sao? Bộc Dương Khải trầm mặc không nói, sau một lúc liền gật nhẹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]