Hứa Nghi dù sao cũng xuất thân từ đại tộc, thứ quan niệm này gã càng coi trọng hơn Điển Mãn.
Nhưng nghe Tào Bằng nói như thế dường như cũng không phải không có lý.
-Bá Đạo, ngươi nói có phải không?
-A?
Hác Chiêu thật không ngờ, Tào Bằng lại bất ngờ hỏi gã.
Do dự một chút, gã cười cười:
-Mạt tướng nghĩ công tử nói rất đúng.
-Có điều…
Tào Bằng cười ha ha, nói:
-Nghĩ mà xem, Trần Thắng, Ngô Quảng cũng là hai người quê mùa mà thôi, nhưng lại có thể nói năng hùng hồn như bậc đế vương. Hôm nay, ta ăn bổng lộc của nhà binh, vì nhà binh mà hành động, chính là muốn lập nên công lao sự nghiệp. Ngày hôm nay ta ở đây, nhưng mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau, biết đâu ta lại có được công danh sự nghiệp như của Hoắc Phiêu Kỵ thì sao? Ta thật không biết a.
Dứt lời, hắn lại hỏi:
-Bá Đạo, chí hướng của ngươi là gì?
-Chí hướng?
Hác Chiêu nhất thời chần chờ, Tào Bằng nghiêng đầu qua nhìn Hứa Nghi và Điển Mãn.
-Ta?
Điển Mãn suy nghĩ một chút:
-Mong muốn lớn nhất đời này của ta là đánh bại cha ta, xông pha chiến trường, tạo dựng sự nghiệp.
-Huynh thì sao?
Tào Bằng nhìn Hứa Nghi.
Hứa Nghi suy nghĩ một chút:
-Ta ư?! Ta mong muốn có thể giữ gìn gia tộc ngày một lớn mạnh. Một ngày kia, Hứa thị có thể trở thành danh gia vọng tộc trăm năm, nghìn năm.
Xuất thân của hai người khác nhau, chí hướng của bọn họ dĩ nhiên sẽ khác nhau.
Chí hướng của Điển Mãn thiên về cá nhân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748233/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.