Phù..................
Đúng là quái dị, con mẹ nó chứ, đang êm đẹp thế này, sao lại gặp cơn ác mộng vậy chứ?
Tào Bằng lau mồ hôi trên trán, hít sâu một hơi, cố gắng để bình tĩnh trở lại
Ban ngày suy nghĩ là đêm xuống sẽ gặp mộng mị. Lẽ nào, giấc mộng này đang nhắc nhở ta, lần này tới Hạ Bì cũng không thoải mái như trưởng tượng? Tào Bằng ở kiếp trước là người vô thần, nhưng giờ hắn cũng không dám xác định. Ngay cả chuyện sống lại kỳ dị cũng có thể xảy ra thì trên đời này còn có gì không thể? Thoạt nhìn, bản thân mình phải cẩn thận một chút mới được!
Cả đêm nay Tào Bằng không có giấc ngủ ngon. Mỗi khi hắn nhắm mắt lại, sẽ mơ thấy Quan Vân Trường giương nanh múa vuốt, tiếp đó Thanh Long Yển Nguyệt Đao lao về phía hắn....., vì thế sau khi trời sáng, Tào Bằng thức dậy với một đôi mắt thâm quầng. Tinh thần cũng có vẻ uể oải, đồng thời tai ù ghê gớm, đầu óc ong ong.
"A Phúc, ngươi không thoải mái?,!" Vương Mãi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Tào Bằng liền hỏi.
"Đệ không sao, chỉ là tối hôm qua không ngủ ngon.!"
Tào Bằng khoát tay, kéo Vương Mãi nói: "Hổ đầu ca, chuyến đi Hạ Bì của đệ lần này có thể mất vài ngày. Huynh hãy chú ý nhiều tới chỗ này, nhân tiện để ý một chút tới Vương Thành. Huynh quan tâm nhiều hơn tới chợ Bắc, đợi người tới đủ phải nhanh chóng thu nhận. Đệ đi nhanh thì ba đến năm ngày, lâu thì bảy tám ngày, nhất định sẽ trở về."
"Đệ yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748224/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.