Chương trước
Chương sau
Lộc Thai Cương vắng vẻ im ắng không hề có một tiếng động.
Lôi Tự mở tiệc chiêu đãi Chu Thương, uống đang lúc cao trào. Bầu trờ tối đen, hắn trở lại chỗ trú của mình, ngả đầu nằm ngủ. Đang ngủ, khoảng giờ tý, Lôi Tự cảm thấy khô miệng khô lưỡi, thì ngồi dậy uống một chén nước lớn.
- Giờ nào rồi?
- Hồi bẩm đại soái, đã gần đến giờ tý.
Lôi Tự vui vẻ khi nghe thuộc hạ gọi mình là đại soái. Năm đó, hắn thực ra chỉ là một tên soái mà thôi, nhưng hôm nay Trương Mạn Thành đã chết, Ba Tài cũng chết, đổi cách xưng hô lại thì có ngại gì? Ở mức độ nào đó, cái danh hiệu "Đại soái" cũng thỏa mãn chút hư vinh của hắn. Có điều nghe thấy lời bẩm, Lôi Tự nhíu mày.
- Bọn Lôi Thành có quay trở về không?
- Còn chưa trở về.
- Chết tiệt. Bọn Lôi Thành làm việc càng ngày càng không chú tâm.
Lôi Tự nói xong, liền đứng dậy, lấy nước trong một cái chậu rồi rửa mặt. Cuối mùa thu, nước hơi đóng băng. Lôi Tự có hơi rùng mình, lát sau trở nên tỉnh táo rất nhiều.
- Chu Thương cùng Hồ Ban đâu?
- Hồi bẩm đại soái, Chu soái uống rượu, đang nghỉ ngơi. Hồ Ban cùng ở một chỗ với Chu soái…
Chẳng biết vì sao, Lôi Tự cảm thấy có chút không yên. Mi mắt hắn hơi giật giật, dường như sẽ có chuyện gì xảy ra. Hắn đi tới bên cạnh, rút một cây trường kiếm. Đây là cây bảo kiếm có dáng hơi cong, gần giống với Ngô Câu kiếm. Tên kiếm là Ngô Câu, do thợ lành nghề rèn ra. Năm đó Ba Tài ở tại Dĩnh Xuyên, liên tiếp đại thắng, đã cướp được trong tay một kẻ thế gia rồi giữ làm binh khí. Sau đó Ba Tài chết trận, thì thanh Ngô Câu rơi vào tay Lôi Tự.
Hắn hất mũi:
- Ra xem đi!
Dứt lời hắt cất bước ra ngoài động. Vài tên tùy tùng theo sát phía sau hắn, nhanh chóng ra khỏi động. Giữa rừng núi rất yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng chim dêm thỉnh thoảng cất lên thì chỉ có tiếng gió núi vi vu. Lôi Tự đột nhiên dừng chân, con mắt nheo lại, trong lòng cảm giác bất an, càng lúc càng cảm thấy dữ dội.
- Trạm gác đã sắp đặt thỏa đáng chứ?
- Đã bố trí cả rồi! Nguồn tại http://Truyện FULL
- Ngoài ra không có động tĩnh gì chứ?
- Không có!
Lôi Tự nghĩ trong đầu rồi tự lẩm bẩm nói:
- Quái, lão tử hôm nay vì sao luôn cảm thấy có chuyện gì chứ?
Hắn xoay người, vừa định nói một câu. Đột nhiên nghe một tiếng trống trận "Đùng, tùng tùng, tùng tùng" dồn dập vang lên.
- Tiếng động gì? Lôi Tự la lớn: Tiếng trống ở đâu truyền đến?
- Hình như là từ dưới núi truyền đến!
- Đi thăm dò xem xảy ra chuyện gì.
Trong tích tắc, sự yên lặng của khe núi bị rối loạn. Lôi Tự dẫn người chạy ra khỏi cốc, muốn xem là có chuyện gì. Không ai chú ý đến có hai bóng người lặng lẽ từ trong rừng rậm, men theo khe núi rồi lẻn vào trong.
Điển Mãn cùng Hạ Hầu Lan dẫn người chuồn vào trong cốc. Trong hang đá, có mấy tên cầm trường đao ngồi đó quan sát.
- Kẻ nào!
Trong sơn động truyền đến một tiếng hô.
- Quan quân đột kích, Lôi tướng quân bảo ta tới thông báo cho các người chuẩn bị sẵn sàng.
- A, không đúng, ngươi... A!
Những kẻ tặc binh trong động ban đầu không để ý. Nhưng vì khi Điển Mãn nói ra ba chữ "Lôi tướng quân" thì bọn chúng lập tức nhận ra có chỗ sai. Ai chẳng biết, Lôi Tự không muốn thuộc hạ của hắn gọi là "Lôi tướng quân", mà là "đại soái". Vì vậy bọn chúng lập tức có phản ứng. Nhưng Điển Mãn đã nhanh chân phi tới.
Sự linh hoạt cần phải có trong Thiên Cương bắc đẩu trận, trong giờ khắc này đã phát huy tác dụng. Đối phương vừa phản ứng thì Điển Mãn đã vọt tới trước mắt rồi. Không đợi đối phương mở miệng thì thủ kích đã rời tay bay ra. Chính như lời Điển Mãn nói, trong vòng mười bước, hắn có thể phóng bách phát bách trúng. Thủ kích một phát phóng ra, liền có bốn tên tặc nhân bị hại. Tiếng mấy tên tặc nhân sắp chết kêu la thảm thiết kinh động những tên khác trong động.
Hạ Hầu Lan không nói nhiều, vác linh thương bước như bay, chạy ào vào trong động. Cây Ngân thương ở trong tay hắn rung lên, xuyên qua chính giữa ngực một tên. Hắn không nói tiếng nào, hai tay hợp vung thương đẩy cái thi thể ra một bên. Cây đại thương phút chốc hóa thành một tia sáng bạc, quật binh khí của một tên tặc nhân văng ra cắm vào tường… Cùng lúc đó, những gia tướng của Điển Mãn cũng vọt lên phía trước, giơ tay chém xuống những tên đạo tặc còn lại. Trong thời gian ngắn, những tên tặc nhân ở trong động đã bị hạ.
Điển Mãn xuất thủ, từ đầu tới cuối cũng chỉ mất chừng mười hơi thở mà thôi. Điển Mãn đứng chỗ cũ, nhìn những thi thể, mà trống ngực đập thình thịch. Thì ra, giết người cuối cùng là như vậy…
- Tam công tử, chúng ta ra ngoài thôi.
Điển Mãn hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tinh thần đang kích động, gật đầu. Mà lúc này, trong khe cốc đã loạn. Lôi Tự từ xa lao đến khe cốc, thấy vài tên tặc nhân chạy tới.
- Đại soái, việc lớn không tốt!
- Chuyện gì mà sợ hãi?
- Quan quân, quan quân đánh tới rồi!
- Hả?
Lôi Tự tuy rằng có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn thất kinh. Quan quân, làm sao mà có thể tìm thấy nơi này?
- Quan quân đã tiến quân chưa?
- Việc này… Thật ra còn chưa có động tĩnh gì. Nhưng mà bọn chúng đã bao vây nơi này, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất quân tiến lên núi.
Lôi Tự không nhịn được, thở ra một hơi dài…
- Vẫn còn may. Như vậy bọn chúng cũng không biết nơi ẩn náu của chúng ta ở đâu. Ở đây núi rừng hiểm hóc, bọn chúng muốn tìm ra chúng ta cũng không phải là chuyện dễ dàng. Các huynh đệ, đừng vội hoang mang!
Lôi Tự lớn tiếng, cuối cùng cũng ổn định được tình hình thuộc hạ.
- Mẹ ơi, đám quan quân thế nào mà lại tìm được ta ở nơi đây?
Lôi Tự chửi một câu trong miệng. Trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một tia sáng.
Trộm ngựa, Lôi thành, Hồ Ban, Chu Thương, Vệ gia, quan quân… Trong lúc này đây chắc chắn là có sự quan hệ. Chu Thương xuất hiện cũng khéo trùng một lúc này. Hồ Ban trộm ngựa, Chu Thương lại xuất hiện, vừa vặn lại là trưởng bối của Hồ Ban. Lôi Thành không thấy quay trở về, Vệ gia lại vừa vặn lúc này áp giải hàng hóa, quan quân lại vừa vặn vây hãm…
Nhiều chuyện xuất hiện cùng một lúc như vậy, thật chỉ là sự trùng hợp? Một chuyện trùng hợp có thể được, hai chuyện khéo trùng hợp cũng có thể xảy ra. Nhưng mà cùng lúc vô số chuyện trùng hợp tại một chỗ thì không thể là trùng hợp, mà do người gây ra!
- Không hay rồi. Rút lui!
Lôi Tự quát to một tiếng, quay người chạy về khe núi. Đúng lúc này thì trong khe núi vang lên tiếng ngựa hý, lửa cháy dữ dội. Một con chiến mã từ trong khe núi phóng vọt ra. Một tên tặc nhân không kịp né tránh, bị con chiến mã đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt bị giẫm nát. Trong khe núi có một trăm chiến mã, bình thường rất hiền lành, nhưng không biết vì sao đột nhiên phát điên? Lôi Tự càng nghĩ càng nổi giận.
- Chu Thương, ngươi dám lừa ta…
Hắn không nói nhiều lời, dẫn người xông vào trong khe núi. Nhưng mà muốn chạy vào trong, hắn phải chờ những con ngựa kia chạy ra. Một trăm chiến mã bị kinh động điên cuồng, căn bản là không có cách nào trấn tĩnh được. Chúng lồng lộn chạy như điên, chẳng khác nào một dòng nước lũ trên khe núi, khiến hơn mười tên sơn tặc chết thảm dưới móng ngựa.
Cùng lúc đó, dưới Lộc Thai Cương, một nhóm binh mã chỉnh tề đang lẳng lặng đợi. Hứa Nghi ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng cưỡi ngựa quanh quẩn, vẻ mặt nôn nóng bất an. Cách hắn không xa, một cây cờ lớn đón gió đang tung bay.
Đại kỳ có nền màu đen, viền vàng, trên viết hai chữ đỏ như máu "Hạ Hầu". Dưới cây đại kỳ, một viên đại tướng mặc áo ngư lân giáp đen, đầu đội mũ sư tử đen, tay cầm một thanh trường đao, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, nếu xuống ngựa thì chắc cao chừng 1m85, có khuôn mặt trắng, râu dài, mày kiếm, mũi hếch môi cong. Ánh mắt hắn ngưng trọng,đứng ghìm cương ngựa.
- Thúc phụ, xuất quân thôi!
- Thong thả… Huynh đệ ngươi còn chưa phát tín hiệu!
- Thế nhưng…
- Đại Đầu, bây giờ huynh đệ của ngươi đang bị hãm trong cạm bẫy, ngươi càng phải bình tĩnh mới phải. Nếu liều lĩnh xuất quân thì có điều sẽ tăng thêm thương vong, mà còn phá đi kế hoạch của bọn họ…
Lời còn chưa dứt thì có một tên lính la lớn:
- Tướng quân, mau nhìn!
Viên đại tướng cùng Hứa Nghi nhìn theo ngón tay chỉ thì thấy ở trong rừng sâu, ánh lửa chớp động, trong đêm tối rất dễ nhận thấy.
- Thúc phụ, đúng là A Phúc, đúng là A Phúc và A Mãn. Bọn họ đã thành công!
Trên mặt viên Đại Tướng hiện ra một nụ cười nhạt. Trong mắt ngài hiện ra vẻ khen ngợi, sau đó cầm đại đao giương cao, lớn tiếng quát:
- Toàn quân, xuất kích… Không tha một tên tặc nhân nào!
***
Tào Bằng không làm gì cả!
Khi tiếng trống trận ầm ầm vang lên, trong khe núi vô cùng hỗn loạn. Những binh mã của Lôi Tự không phải tất cả đều xuất thân từ quân Khăn Vàng năm đó. Trên thực tế, sau khi quân Khăn Vàng bị thất bại, Lôi Tự mang theo tàn binh bại tướng, trăn trở bôn ba, sau đó kết nạp thêm nhiều người khác vào hàng ngũ. Trong đó cũng có quân Khăn Vàng ở Thanh Châu bị Tào công đánh tan, những bộ hạ dưới quền, hầu như tử thương không còn một ai. Ba trăm người trong tay hắn, chính là tàn quân tan tác từ Thanh Châu thu nạp lại.
Đám quân ô hợp! Tào Bằng đánh giá đám quân. Khi trống trận vang lên, tất cả đều lộn xộn. Ngay cả Lôi Tự cũng có phần luống cuống tay chân. Nến như lúc đó y ở lại trong khe núi, may ra còn có thể ổn định tinh thần sĩ khí. Nhưng hắn vừa đi, khiến cho những tên lính này mất đi sự khống chế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.