Trong sân phía sau…
Đặng Phạm nâng cao tảng đá để rèn luyện thể lực. Vương Mãi thì cầm một cây gậy mà tập thương pháp. Tào Bằng thì ngồi trên bậc thềm nhìn hai người.
- Đầu Hổ! Không phải là dùng sức mà phải dùng lực thắt lưng và khớp xương. - Hắn vừa quan sát vừa sửa những động tác sai của Vương Mãi và Đặng Phạm một cách nghiêm khắc.
Đúng lúc này, ở phía sau lưng Tào Bằng vang lên tiếng bước chân. Tào Bằng cũng không thèm quay đầu lại. Đặng Tắc ngồi xuống bên cạnh hắn rồi giơ tay xoa đầu Tào Bằng.
- A Phúc! Vẫn còn nóng sao?
- Không!
- Được rồi! Ta thừa nhận là mình sai. - Đặng Tắc thở dài rồi nói nhỏ:
- Ta biết mấy ngày qua bản thân có chút vênh váo. Theo như đệ nói thì đã tự coi mình là một nhân vật lớn. May là đệ đánh thức ta. Thật ra hiện tại thì ta chưa là cái gì.
- Vậy huynh tính toán thế nào?
- Ta chuẩn bị đi tìm Phụng Hiếu để hỏi chỗ ở của Bộc Dương Khải. Trước khi tới Hải Tây, ta định mời Bộc Dương tiên sinh tới đây. Đệ nói đúng. Ta không có tư cách để lựa chọn.
- Vậy ta sẽ không đi với huynh.
- Được.
- Nhớ thành khẩn một chút.
- Ta biết rồi.
- Còn nữa, phải cảm ơn Quách Tế tửu. Người ta giúp huynh nhiều như vậy trong khi không hề có cái trách nhiệm phải làm những việc đó.
Đặng Tắc đã quen với việc thi thoảng Tào Bằng lại nói ra một vài từ mới cho nên không hề ngạc nhiên. Y gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tao-tac/1748191/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.